Tinh Thần Châu

Chương 65

"Di!" Ma Cửu Cô đang đi phía trước chợt dừng lại xoay người nói: "Người bình thường đều gọi nó là "hỏa long" (rồng lửa), thế nhưng rất ít có người biết gọi là dung nham núi lửa, xem ra ngươi có chút kiến thức, không ngờ biết đó là gì?"
 
Yến Tử Hà ý vị thâm trường nhìn hắn.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ nói: "Không có gì, trước đây ta từng nghe nói qua về nó mà thôi."
 
Ma Cửu Cô ậm tr, lại đi về phía trước.
 
Đây là lần đầu tiên hắn đi ngang qua dung nham núi lửa, cảm giác như cây cầu đá này cũng từng gặp qua trong một bộ phim điện ảnh. Bông nhiên liên tưởng tới màu săc nham thạch trên đỉnh núi Luyện Đan Các cũng giống như màu sắc của nham thạch bên ngoài, hơn nữa ôn độ trên núi rất cao, không cần phải nói, Luyện Đan Các khẳng định được kiến tạo trên miệng núi lửa. Nếu như hắn không đoán sai, chỉ sợ Phù Tiên Đảo cũng chỉ là một đảo núi lửa mà thôi.
 
Nghĩ tới đây hắn lại càng hoàng sợ, má ơi! Núi lửa thứ này không phải đem ra nói giỡn, thời đại này lại không có dụng cụ khoa học để báo động trước, vạn nhât núi lửa bùng phát, mọi người xem như chơi xong đời. Nhìn dung nham đang chảy bên dưới có vẻ bằng phẳng, hiển nhiên không có vẻ như sắp bạo phát, bất quá thứ này thật sự không thể nói rõ, xem ra sau khi trúc cơ thành công, phải nhanh chóng rời đi, đừng để chậm rồi có một ngày bị núi lửa bắn lên trời, lúc đó vui đùa thật sự lớn.
 
Đầu cùng của cầu đá là một thạch thất, không gian rất lớn, từ bốn phía vết tích có thể thấy được do người đào ra, ở giữa là một hố to, lõm dưới nền đất, bên trên miệng là một đồng lô cực lớn, phỏng chừng cao khoảng một thân người, năp lô tỏa ra khói xanh, có thể ngửi được hương vị của đan dược, dưới đáy lô mơ hồ có ánh lửa toát ra, làm dưới nền đất phiếm thành đỏ bừng.
 
Lúc này một ý niệm toát ra trong đầu Dược Thiên Sầu: Đây là đang luyện đan!
 
Mượn dùng địa hỏa của núi lửa luyện đan, đây thật là cách làm dễ dàng, lửa lớn không nói, còn không cần đốt củi lửa, trách không được Luyện Đan Các kiến tạo trên núi lửa. Trong ngọc điệp ghi phương pháp luyện đan có nói qua, luyện đan chủ trị Tam Vị Chân Hỏa, bất quá điều đó chỉ có trong truyền thuyết. Thứ nhì là bổn mạng chân hỏa, chỉ có người có tu vi cực cao mới có, bất quá dùng luyện đan rất hao nguyên khí. Kế tiếp là thiên địa hỏa, thiên hỏa là thứ gì hắn cũng không rõ ràng lắm, bất quá địa hỏa chính là lửa của núi lửa, hắn biết điều này, cuối cùng là củi lửa bình thường.
 
Ma Cửu Cô đem ta tới đây làm gì? Dược Thiên Sầu có điểm nghĩ không ra.
 
Ba người đi xuống bậc thang tới chỗ hố lửa, Dược Thiên Sầu cảm giác có chút ăn không tiêu, ôn độ quá cao, bằng tu vi của hắn tựa hồ không chịu được, xác thực mà nói bị hun đến chóng mặt. Thoáng ngây người một chút, hắn đã có xung động muốn bỏ chạy, còn ngốc ở đây không bị nướng thành thịt chín mới là lạ.
 
"Ờ đây còn thiếu một trợ thủ, ngươi có bằng lòng hay không?" Ma Cửu Cô đứng trước đỉnh lô rốt rục mở miệng.
 
Dược Thiên Sầu tựa hồ bị nướng đến phát mộng, có cảm giác như buồn ngủ, lỗ tai ong ong choáng váng, căn bản không nghe được bà ta nói gì.
 
Ma Cửu Cô ngần ra, quay đầu nhìn lại, phát hiện tình cảnh của hắn, lúc này quát to: "Còn không vận công chống lại, bằng tu vi của ngươi, lẽ nào muôn tìm cái chêt phải không?"
 
Yến Tử Hà còn đang nghĩ ngợi tổ mỗ mỗ nói vậy là có ý tứ gì, quay đầu cũng phát hiện tình cành hắn không ổn, hơi lộ ra một tia sốt ruột.
 
Bị tiếng quát của Ma Cửu Cô chấn động, Dược Thiên Sầu tỉnh táo lại, chân khí vận chuyển, nỗ lực xua tan nhiệt khí trong cơ thể, ánh mắt có điểm dại ra liền trở nên linh hoạt, cảm thấy không còn nóng, thầm nghĩ: "So với vụ tắm hơi còn đã ghiền hơn."
 
Thấy hắn thanh tỉnh, Ma Cửu Cô lại hỏi: "Ờ đây còn thiếu một trợ thủ, ngươi có bằng lòng qua đây không?"
 
"A! Nguyện ý, nguyện ý, đương nhiên nguyện ý." Đây là điều hắn tha thiết ước mơ, làm sao không muốn, chí ít tốt hơn việc hắn phải bón phân người cả ngày! Sau khi mừng rỡ, hắn chợt nhíu mày nói: "Chỉ sợ Phí trưởng lão không đồng ý."
 
"Chỗ Phí Đức Nam ngươi không cần lo lắng." Ma Cửa Cô nhìn đỉnh lô phát ra
 
Hương thom nồng nặc nói: "Lô đan thành." Quải trượng trong tay điểm lên đan lô, nắp lô "phanh" một tiếng văng ra, hưcmg thơm nồng nặc phát ra bốn phía, trong lô toát ra hơn mười khỏa bóng đen, tay áo Ma Cửu Cô nhẹ nhàng vung lên, bóng đen bị hút vào, lập tức bỏ vào túi trữ vật bên hông. Quải trượng lại điểm lên mặt đất, phát ra thanh âm như sắt đá giao nhau, bên dưới đan lô tối sầm, trong nháy mắt không còn ánh lửa.
 
Dược Thiên Sầu cảm giác được ôn độ giảm xuống tới, không khỏi âm thầm kỳ lạ, nghĩ đến bên dưới hẳn đã được lắp đặt cơ quan gì đó, thật đúng là một địa phương luyện đan rất tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
 
Ma Cửu Cô chống quài trượng nói với Yến Tử Hà: "Sau này hắn làm trợ thủ cho ngươi." Nói xong lại tập tễnh đi lên bậc thang.
 
Yến Tử Hà sừng sốt, gương mặt hơi đỏ lên, hiểu được tổ mỗ mỗ khả năng đã nghe được mình lầm bầm, đây là tưởng muốn thành toàn cho chính mình, liền nhìn lén về phía Dược Thiên Sầu. Người sau cũng không hiểu phong tình nhìn theo Ma Cửu Cô, nội tâm cảm thán không ngớt, nếu như không biết, nhìn thấy lão bà bà đi đường còn không vững này, ai mà biết đó lại là một tu sĩ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ.
 
Ma Cửu Cô đang đi bỗng nhiên xoay người nhìn hắn hỏi: "Tiểu tử, lão thân hỏi ngươi một chuyện, vừa rồi ngươi ồn ào hát từ khúc bên ngoài, có tên gọi là gì?"
 
Dược Thiên Sầu ngại ngùng nói: "Tùy hứng hát thôi, gọi là Thương Hải Nhất Thanh Tiếu!"
 
"Nga!" Ma Cửu Cô xoay người lắc đầu nói: "Cười sao, cười sao, ta đã già cười không nổi nữa, chỉ lưu cho thanh niên nhân các ngươi cười thôi, ai! Tuổi còn trẻ thật tốt!"
 
Nhìn theo lão thái bà rời đi, Dược Thiên Sầu quay sang Yến Tử Hà khom lưng cúi đầu nói: "Yến sư thúc."
 
Nhìn dáng nịnh nọt của hắn, Yến Tử Hà cười khúc khích, thầm nghĩ người này giả vờ thật giống, đều đã bại lộ còn giả vờ cái gì. Đôi mắt nàng vừa chuyển, hỏi: "Dược Thiên Sầu, hỏi ngươi một người, không biết ngươi có nhận thức hay không?"
 
Dược Thiên Sầu nghi hoặc trong lòng, nhưng cung kính nói: "Sư thúc xin hỏi, Dược Thiên Sầu biết sẽ nói."
 
"Vậy là tốt rồi." Yến Tử Hà nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi nói: "Năm gần đây trong tu chân giới truyền xướng ra hai thủ từ khúc, một tên là Bạch Hô, một là Uyên trơng Hồ Điệp Mộng, nghe nói do một gã đệ tử vô danh của Thanh Quang Tông sáng tác, người nọ hình như cũng gọi là Dược Thiên Sầu, không biết ngươi có nhận thức hãn không?"
 
Dược Thiên Sầu biến sắc, lập tức lại khôi phục bình thường, chuyện này đánh chết cũng không thể cho người khác biết, bằng không Phù Tiên Đảo còn không xem mình là gian tế do Thanh Quang Tông phái tới sao, phải biết rằng đây là một trong những chuyện kiêng kỵ nhất trong tu chân giới.
 
Hắn không chút do dự lắc đầu nói: "Ta không nhận ra, cũng không có nghe nói qua hai thủ từ khúc đó. Không ngờ còn có người cùng tên với ta, thực sự là không nghĩ tới. Nói vậy sư thúc nhất định đã gặp qua hắn, không biết hắn có dáng dấp thế nào."
 
"Ta tự nhiên là gặp qua." Yến Tử Hà nhìn hắn mang theo ánh mắt nghiền ngẫm như cười: "Ta không chỉ gặp qua hắn, còn cùng hắn nói chuyện, nhưng còn ở bờ biển nghe qua hắn đàn hát, kỳ quái nhất chính là hình dạng của hắn giống ngươi như đúc."
 
Trái tim Dược Thiên Sầu nhảy mạnh thình thịch, nàng nói ra thật quá rõ ràng, nói rõ chính là mình, nhung thời gian mình ở Thanh Quang Tông tuyệt đối chưa gặp qua nàng, rất có thể nàng đang gạt mình.
 
Hắn kinh ngạc nói: "A! Trên đời không ngờ còn có người giống ta như vậy, không chỉ giống tên, dù gương mặt cũng như đúc. Sư thúc, có cơ hội ngươi nhất định phải mang ta đi gặp hắn, rất có thể hắn và ta là bà con cũng không chừng."
 
Yến Tử Hà sừng sốt, mình chỉ suýt chút nói hắn chính là Dược Thiên Sầu ở Thanh Quang Tông, nghĩ không ra đã nói rõ ràng như thế, hắn còn muốn giả vờ như không biết, da mặt cũng thật là...Thoáng suy tư, nàng chợt hiểu ra, hắn vốn không bị trục xuất sư môn, lại lén lút gia nhấp vào môn phái khác, ai cũng sẽ xem hắn là gian tế, đây là tối kỵ của tu chân giới, liên quan tới tính mạng, do mình hỏi han quá lỗ mãng.
 
Yến Tử Hà không nói gì nữa, lại bảo: "Không nhận ra thì thôi, chúng ta quay về Tang Thảo Viên."
 
Ti imMMAMamegag
 
Bình Luận (0)
Comment