Yến Truy Tinh vội vàng chạy trốn, dọc theo đường đi gặp được người nào xông tới ngăn phía trước đều bị Tân Lão Tam đuổi đi. Có thể thoải mái chạy ra được theo lý thuyết hẳn là hắn phải cao hứng mới đúng, nhưng Yến Truy Tinh lại càng nghĩ càng giận, vừa nghĩ tới Dược Thiên Sầu, hắn liền hận đến nghiến răng...
Cùng tác phong làm việc đường hoàng phô trương của Dược Thiên Sầu bất đồng, Yến Truy Tinh luôn luôn muốn điệu thấp phát triển, tuy nhiên vẫn như có gì đó cố tình không cho hắn như nguyện. Bắt đầu từ Bách Hoa Cốc, cho tới bây giờ, chỉ cần đụng tới Dược Thiên Sầu, tên kia liền làm cho hắn nổi danh.
Hiện tại tốt lắm, một người là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ danh chấn thiên hạ giết người như ngóe, đã đem mọi người hoàn toàn đắc tội hết. Người kia thì trong người mang theo tuyệt thế công pháp, là nhân vật nguy hiểm tuyệt đối, gây nhiệt náo đến mức mỗi người đều muốn ngấp nghé cả hai. Hai hậu bối đến từ Hoa Hạ tu chân giới, đồng loạt đều nổi tiếng thiên hạ. Khác nhau ở chỗ, người trước đã tìm được chỗ dựa vững chắc vượt qua thử thách, tạm thời không ai dám trắng trợn động đến hắn. Rồi lập tức người sau liền xui xẻo, dù đã có Băng Thành Tử làm chỗ dựa vững chắc vẫn không đủ, vẫn dễ khi dễ một chút, cho nên người ta đầu tiên đến tìm hắn gây phiền toái trước tiên.
Yến Truy Tinh thật sự không nghĩ ra, mặc kệ giữa hai người có phải là cừu nhân hay không, tuy rằng hai người đều là nhân vật kiệt xuất ở thế hệ trẻ tuổi trong tu chân giới, nhưng chẳng lẽ tên kia không biết cây cao sẽ đón gió lớn? Khi còn chưa có năng lực hoàn toàn đủ tự bảo vệ mình, đối mặt với đông đảo cao thủ gióng trống khua chiêng như thế quả thực là muốn chết. Có chỗ dựa cũng không thể dựa vào cả đời đi?
Mười phần phong cách tên nhà quê, thổ tài chủ, nhà giàu mới nổi, có thể hỗn tới hôm nay vẫn không chết xem như là kỳ tích...Đây là sự đánh giá của Yến Truy Tinh đối với Dược Thiên Sầu.
Nhưng hắn không hề nghĩ lại chính là, từ ngày đầu tiên hắn sinh ra trong Hoa Hạ tu chân giới, liền nhất định đã có được sự khởi điểm thật cao mà rất nhiều tu sĩ phấn đấu cả đời đều không đạt được. Gia gia là nhân vật đầu lĩnh của ma đạo đệ nhất đại phái Hoa Hạ tu chân giới, ngoại công là nhân vật chính đạo đệ nhất đại phái, chính hắn còn mang theo vòng hào quang của thiếu cung chủ Bách Hoa Cung.
Khi người khác còn phải vì điều kiện sinh tồn cơ bản mà giãy dụa bồi hồi, hắn đã đứng trên ngọn núi cao ngắm nhìn phong cảnh tú lệ, đã đưa mắt nhìn trong đám người tầng dưới chót xem có nhân tài nào để hắn thu về sử dụng. Đây chính là thứ mà hắn luôn gọi là điệu thấp, gánh vác thân phận cùng tư cách cao muốn đi khống chế người khác lại cứ hét là mình điệu thấp, nên cứ đứng thẳng nói chuyện mà không sợ đau thắt lưng.
Nhưng ngay lúc đó Dược Thiên Sầu lại có cái gì? Không có gì. Thân ở tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, đừng nói tới tôn nghiêm, ít nhất ngay cả quyền lợi nho nhỏ cam đoan bản thân mình có thể sống sót cũng không có. Từ thời khắc bắt đầu gia nhấp Thanh Quang Tông, liền thời khắc gặp phải nguy hiểm bị cắn nuốt.
Không cần thận nói sai một câu, hay không cần thận lộ ra ánh mắt khiến cho người khác khó chịu, người ta muốn lấy mạng của ngươi chỉ là chuyện xảy ra trong khoảnh khắc. Hơn nữa nếu đã chết thì cơ hội mạo hiểm cũng không còn, ngay quyền lợi muốn điệu thấp cũng không có.
Thật vất vả mới gia nhấp Phù Tiên Đảo, lại thời khắc có người muốn hãm hại hắn. Hắn làm lấy công việc đê tiện nhất, khiến cho người khinh thường nhất để được tồn tại, đã phải điệu thấp tới mức không thể điệu thấp hơn nữa, còn thiếu chút đào một cái hố đem mình chôn sống, lại vẫn sống hôm nay không biết đến ngày mai. Bức đến cuối cùng, vì muốn có được hạt giống linh thảo để có cơ hội xoay người, mà phải ngang nhiên bỏ qua tôn nghiêm nam nhân quỳ xuống xin người khác giúp đỡ, đánh mất mặt mũi không sao cả, thiếu nhân tình đến bây giờ cũng chưa trả hết nợ...Loại nhân vật xuất thân cao quý như Yến Truy Tinh, vĩnh viễn cũng không hiểu được sự thống khổ của những tiểu nhân vật như Dược Thiên Sầu.
Có đôi khi Dược Thiên Sầu nhìn lại những nữ nhân đã trải qua con đường gian khổ cùng hắn, Bạch Tố Trinh vừa mới bắt đầu không hề vì thân phận hắn biến hóa cao thấp mà nhìn hắn với con mắt khác, từ đầu tới cuối chỉ là sự trợ giúp không hề do dự giữ lại, là thời gian mà hắn mệt mỏi nhất, là bờ bến đáng tin cậy để hắn có thể dựa vào.
Phù Dung cũng sẽ không bởi vì thân phận hắn thấp hèn mà khinh thường hắn,
Ngược lại từ lúc ban đầu hai người gặp mặt, chính hắn đã bắt đầu khi dễ nàng. Nữ nhân này sống đến bây giờ, toàn bộ thế giới của nàng chỉ có một mình Dược Thiên Sầu hắn, đem lời của hắn trở thành thánh chỉ mà chấp hành, muốn nàng làm như thế nào nàng liền làm thế đó, không cần suy nghĩ.
Dược Thiên Sầu đều không thể tưởng tượng nếU Minh làm thương tổn Phù Dung, trong lòng sẽ áy náy đến bao nhiêu. Kết quả khiến cho Dược Thiên Sầu hết sức lo sợ, sợ nha đầu kia chịu một chút ủy khuất, nàng nghĩ muốn cái gì, Dược Thiên Sầu cũng không tiếc sự trả giá liền thỏa mãn, cũng hao hết tâm tư đi bảo hộ nàng, trên thực tế Phù Dung cũng không bao giờ có yêu cầu gì quá phận.
Có hai nữ nhân này tồn tại, nội tâm Dược Thiên Sầu vô cùng cường đại, có lòng tin tưởng đối mặt với bất kỳ khó khăn nào. Chẳng sợ nếu cuối cùng hắn bị người đánh thành tàn phế tứ chi không được đầy đủ, hắn cũng vẫn không hề mất đi hết thảy, vẫn còn lại thứ quý giá nhất. Hắn không hề có lý do mà vẫn tin tưởng, hai nữ nhân này vẫn sẽ toàn tâm toàn ý làm bạn chiếu cố hắn cả đời, có thể chống lại sự khảo nghiệm của thời gian. Chẳng sợ hiện tại hắn có thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân làm chỗ dựa vững chắc, cũng không bằng đôi vai nhu nhược của hai nàng càng có thể giữ cho hắn tâm an.
Đến những nữ nhân khác, nếu hắn không có thực lực đến chinh phục các nàng, các nàng sẽ chịu lọt mắt xanh nhìn tới một tiểu tu sĩ yếu ớt mặc cho người người chém giết hay sao...Dược Thiên Sầu tin tưởng các nàng cũng là những cô gái tốt, nhưng trong tiềm thức vẫn không dám đối mặt thẳng thắn sự thật, nhưng vẫn không ngừng tự nói với mình, các nàng cũng là những nữ nhân không tệ, cũng đối xử với mình tốt lắm, tốt lắm!
Dược Thiên Sầu là một tiểu nhân vật ở trong vô tận nhược thủy tu chân giới liên tục giãy dụa, liên tục ngắc ngoải, thật vất vả muốn lên bờ nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện ở trên bờ là dã thú muốn nhìn chằm chằm, người tốt biến thành động vật quý hiếm, ở trước mắt chỉ có hai con đường cho hắn lựa chọn, hoặc là giống như đại đa người mang theo cái đuôi vẫy mừng chủ nhân mà sống sót, hoặc là đánh bạc lấy mạng đi siêu việt, tranh thủ quyền lợi cho chính mình. Hắn nghĩa vô phản cố lựa chọn con đường phía sau...
Yến Truy Tinh có vốn đề điệu thấp làm người, nhưng Dược Thiên Sầu không có. Sau đó hắn muốn rất nhanh vượt trội, thoát khỏi cục diện nguy cơ tràn đầy, chỉ có điệu thấp chuần bị, cao điệu làm người. Khi thủ đoạn điên cuồng của hắn bắt đầu làm cho người ta sợ hãi, liền không còn là một tiểu tu sĩ mà mỗi người đều có thể khi dễ, ít nhất những tu sĩ tầng dưới chót đều không dám trêu chọc hắn. Thanh danh hắn lên cao, rất nhiều đại nhân vật mà lúc trước hắn không có khả năng tiếp xúc ở trong mắt họ đã bắt đầu có sự tồn tại của hắn, hướng hắn tự tay mời chào. Không phải lúc đó Yến Truy Tinh đã chú ý tới hắn, muốn thu hắn về sử dụng hay sao.
Cho tới bây giờ, thanh danh Dược Thiên Sầu ở các nước có thể nói ác danh rõ ràng. Nhưng điên cuồng giết ra một con đường máu, thành công bảo hộ chính mình. Ít nhất trừ bỏ cao thủ Hóa Thần kỳ đỉnh cấp trong tu chân giới, những tu sĩ tu vi dưới Hóa Thần kỳ đã không còn ai dám dễ dàng đến tìm hắn gây phiền toái.
Đây là chỗ khác nhau giữa cách làm việc của Yến Truy Tinh xuất thân cao quý làm việc điệu thấp, cùng Dược Thiên Sầu xuất thân từ thảo dã. Chẳng qua là vì khởi điểm khác nhau, không tồn tại vấn đề tên nhà quê, thổ tài chủ, nhà giàu mới nổi trong việc này. Nói đến cùng, tất cả mọi người không từ một thủ đoạn đều muốn thành công, người chết trong tay Yến Truy Tinh cũng không ít, trăm sông đổ về một biển, liền xem cuối cùng người thắng làm vua rốt cục lại là ai.
"Bá!" Cự Ngân kiếm ngăn trở trước mặt thần trò Băng Thành Tử vừa định rời đi Tụ Bảo Bồn...
Không khí từ trên xuống dưới nhất thời ngưng trọng lên, xem ra Văn Lan Phong bắt đầu xuất đầu cho Dược Thiên Sầu. Ba người Bùi Phóng nhìn nhau, cười trong lòng, có thể mượn tay Văn Lan Phong trực tiếp thu dọn Băng Thành Từ, quả thực không thể nào tốt hơn. Nguồn: http://truyenggg.com
Thần tình Dược Thiên Sầu cũng hưng phấn, không giết chết được Yến Truy Tinh, có thể giết được chỗ dựa vững chắc mà hắn cậy vào cũng không tệ. Ý tưởng người này rất đơn giản, chỉ cần là lực lượng của đối thủ, có thể diệt trừ cũng đừng buông tha. Đối thủ càng yếu thì lực lượng của chính mình sẽ càng mạnh.
Băng Thành Tử thầm nghĩ không xong, hôm nay sợ rằng khó thể chết già. Hắn quay đầu lại trành hướng Văn Lan Phong nói:
"Văn Lan Phong, ta và ngươi không oán
Không cừu, ngươi đây là ý gì?" Trên người Văn Lan Phong bắt đầu tản mát ra khí thế bức người, mái tóc dài sau lưng dần dần phiêu đãng, hai mắt vô tinh nhìn chằm chằm Băng Thành Tử hờ hững nói:
"Có ý tứ gì còn cần giải thích sao?" Cao thủ Hóa Thần kỳ trên không trung, tu vi còn chưa đủ liền sôi nổi thối lui ra xa, nếu hai người này động thủ, uy lực cũng thật dọa người, thật dễ dàng liên lụy đến kẻ vô tội.
Băng Thành Tử cũng biết mình căn bản không phải đối thủ của Văn Lan Phong, liều mạng cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là phải chết mà thôi. Ánh mắt hắn ném về phía Lộ Nghiên Thanh nói:
"Lộ Nghiên Thanh, Băng cung ta luôn luôn tôn kính Linh Phương Cốc, hàng năm đều phái đệ tử thu thập Tuyết Linh Thảo dâng lên. Xin Lộ cô nương xem trọng giao tình nhiều năm, giúp lão phu hướng Văn huynh cầu tình một lần." Hắn thật ra có thể co được dãn được, chết cũng phải tìm được người kéo theo, lập tức tìm ra được khắc tinh của Văn Lan Phong. Kết quả Lộ Nghiên Thanh còn chưa mở miệng, khí thế bức người của Văn Lan Phong liền thu liêm ba phần. Nhìn thấy khiến đám người Bùi Phóng nhíu mày không thôi.
Lộ Nghiên Thanh trầm mặc một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía Văn Lan Phong, thở nhẹ nói:
"Chẳng lẽ sự tình gì cũng phải cần đánh đánh giết giết để giải quyết sao?" Lời này của nàng tuy rằng không có vẻ cầu tình cho Băng Thành Tử, lại không khác gì ngăn trở Văn Lan Phong động thủ. Kết quả Văn Lan Phong không nói một câu, Cự Ngân kiếm
"sưu" một tiếng quay về túi trữ vật của hắn.
Băng Thành Tử chắp tay nói với Văn Lan Phong:
"Tạ Văn huynh hạ thủ lưa tình." Lập tức lại hướng Lộ Nghiên Thanh chắp tay nói:
"Phần nhân tình này của Lộ cô nương, lão phu nhớ kỹ. Chỉ cần còn Băng cung một ngày, nếu Linh Phương Cốc gặp được phiền toái gì, Băng cung sẽ tương trợ, cáo từ!" Hai thầy trò nhanh chóng bay đi.
Văn Lan Phong đưa mắt nhìn Lộng Trúc cùng Dược Thiên Sầu như xin lỗi, có vẻ như hi vọng hai người hiểu mà bỏ qua. Lộng Trúc thật sự không biết nói gì, nhưng không có biện pháp, bằng hắn cũng không ngăn được Băng Thành Tử. Từ trên xuống dưới mọi người không nghĩ tới một hồi đại chiến lại bị một câu nói của Lộ Nghiên Thanh hóa giải...
Dược Thiên Sầu vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ tới một câu của Lộ Nghiên Thanh lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy đối với Văn Lan Phong. Văn Lan Phong cũng không muốn, sự tình đến trình độ này, lập trường của mọi người đã phân biệt rõ ràng, là địch nhân sẽ không thể buông tha. Có lẽ người ta sẽ lĩnh nhân tình của Lộ Nghiên Thanh, bởi vì ai cũng biết Văn Lan Phong đứng về phía Dược Thiên Sầu, mà Dược Thiên Sầu lại là tử đối đầu với Yến Truy Tinh.
Dược Thiên Sầu là lần đầu tiên có ý niệm xung động căm phẫn muốn lột sạch quần áo Lộ Nghiên Thanh ném lên giường chơi xong rồi vỗ mông bỏ chạy lấy người. Nữ nhân này thật quá vô nghĩa, không hiểu gì cũng đừng xen vào chộn rộn, tu chân giới nếu nói chuyện thôi là có thể giải quyết mâu thuẫn, thì sau này gặp chuyện mọi người cứ đi mà mời ngươi làm người hòa giải đi, còn đánh cái rắm, còn tranh cái mao, còn cướp đoạt cái điểu.
Có mấy lời thật sự không nói ra không dễ chịu, Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Lộ Nghiên Thanh trầm giọng nói:
"Lộ tiền bối đại từ đại bi thật sự làm kẻ khác kính nể, nhưng vãn bối có một câu chân thành khuyên bảo tiền bối. Hôm nay ngươi buông tha cho người của Băng cung, ngày khác nếu người của Băng cung họa hại đến trên đầu Linh Phương Cốc, hi vọng đến lúc đó tiền bối đừng hối hận." "Dược Thiên Sầu! Bớt nói đi." Lộng Trúc nhíu mày ngăn cản.
Văn Lan Phong có chút áy náy cười khổ nói:
"Dược Thiên Sầu, lần này coi như xong, lần sau..." "Tiền bối nói quá lời." Dược Thiên Sầu phất tay cắt đứt lời của hắn, hờ hững nói:
"Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, lần sau sẽ không tiếp tục phiền toái tiền bối. Chính là hi vọng Văn tiền bối và Lộ tiền bối thực hiện chuyện đã đáp ứng vãn bối lúc trước."