Tinh Thần Châu

Chương 670

Bất quá Dược Thiên Sầu không thèm để ý chút nào đối với sự khinh bỉ của nó, ngược lại thần tình hồ nghi nhìn chằm chằm con quạ cần thận đánh giá. Con quạ nũng nịu hừ một tiếng nói: "Làm sao vậy? Trợn tròn mắt đi! Chưa thấy qua con chim nào có thể nói chuyện như bổn thần phải không?"
 
Võ Lập Tuyết đã trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức dùng tay che miệng. Dược Thiên Sầu nhướng mày, ánh mắt quét nhìn lên bộ ngực cùng chỗ đó của con quạ không ngừng, bỗng nhiên nhược nhược hỏi: "Nghe tiếng nói của ngươi là thanh âm của nữ nhân, chẳng lẽ ngươi là một con mẫu (mái)?"
 
"Đồ vô sỉ." Trong giọng nói của con quạ mang theo vẻ xấu hổ và giận dữ kêu lên, hai cánh che lại trước ngực, thật có điểm hương vị như nữ nhân phát hiện bị nam nhân rình xem.
 
"Ha ha!" Dược Thiên Sầu cười gian một tiếng, khoát tay nói: "Ngươi yên tâm, dù ngươi là mái, ta đối với chim cũng không có gì hứng thú. Một thân lông màu đen, thật sự không có gì đáng xem."
 
Lúc này đầu con quạ ngã vài mái tóc mai của Võ Lập Tuyết, mải miết nói: "Tuyết nhi, ngươi phải quản lý tốt nam nhân của nhà ngươi đi."
 
Nó gọi ta là Tuyết nhi? Võ Lập Tuyết có cảm giác như đang nằm mơ, nhìn xem vết thương trên ngón tay mình, như bị á khẩu không biết nói gì.
 
"Ha ha! Thật đúng là giống như nữ nhân." Dược Thiên Sầu đi quanh Võ Lập Tuyết hai vòng, trên thực tế đang nhìn con chim đang tỏ vẻ thẹn thùng, tấm tắc nói: "Nếu không nhìn thấy trường hợp ngươi sinh ra, ta còn tưởng rằng là ngươi học vẹt! Bất quá cũng không có gì kỳ quái, trường hợp gì bổn đại gia chưa nhìn thấy qua, đừng nói là con quạ biết nói như ngươi, đại gia ta ngay cả long biết nói cũng đều đã gặp qua."
 
Con quạ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi gặp qua long? Nơi này có long sao? Không thể nào đâu! Long chính là thần thú chí tôn trong thú loại, như thế nào sẽ dễ dàng xuất hiện ở nhân gian?"
 
"Đại gia ta cái gì cũng nói, chắc chắn sẽ không nói dối, còn đi lừa con quạ như ngươi sao?" Dược Thiên Sầu khinh thường phất phất tay, lập tức lại hỏi: "Nói lời thành thật, ngươi rốt cục là loài chim gì? Giống như không phải loài quạ binh thường! Chẳng lẽ là Chu Tước trong truyền thuyết?"
 
"Cảnh cáo ngươi, sau này không được tiếp tục kêu bổn thần là quạ, bổn thần vô cùng cao quý, há là loài quạ có thể so sánh. Còn về Chu Tước, tuy là họ hàng gần của bổn thần, nhưng còn chưa đạt được cấp bậc thần thú, tối đa cũng chỉ là một con tiên thú cao nhất thôi." Con quạ giờ một cánh chỉ tới cảnh cáo, ưỡn ngực cao ngạo nói: "Long vốn là thần thú chí tôn trong thú loại, ta chính là chí tôn thần thú trong cầm loại (loài chim), huyết thống vô cùng cao quý. Ngô phi thần lộ bất ẩm, phi nộn trúc bất thực, phi thiên niên ngô đồng bất tê, ngô phượng hoàng thị dã! (Dịch là: Ta không phải thần lộ không uống, không phải trúc non (hay là măng) không ăn, không phải cây ngô đồng ngàn năm không đậu, ta chính là Phượng Hoàng!"
 
"Phượng Hoàng? Ngươi nói ngươi là Phượng Hoàng?" Dược Thiên Sầu líu lưỡi chỉ vào con quạ, sau thoáng ngần người, đột nhiên cười ha hạ, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa nói: "Với con quạ đen thui như ngươi, dám nói mình là Phượng Hoàng, cũng không sợ đau đầu lưỡi."
 
"Không được kêu bổn thần là quạ." Con quạ nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi dựa vào cái gì nói bổn thần không phải Phượng Hoàng?"
 
Dược Thiên Sầu cười đến thiếu chút nữa chảy luôn nước mắt, khoát tay nói: "Cười đến làm ta đau bụng. Bỏ đi, không thèm nói với ngươi, ngươi nói mình là Phượng Hoàng thì là Phượng Hoàng đi!"
 
"Ngươi lại dám xem thường ta." Con quạ thật sự nổi giận.
 
Võ Lập Tuyết nghe một người một chim nói chuyện, càng nghe càng mơ hồ, đầu đầy mờ mịt nói: "Các người đang nói cái gì vậy! Phượng Hoàng là vật gì?"
 
Con quạ đứng trên đầu vai nàng chợt lảo đảo, nhìn chằm chằm nàng vô hạn ai oán nói: "Tuyết nhi, ngươi không có nghe nói qua Phượng Hoàng chúng ta sao?"
 
Võ Lập Tuyết nghĩ nghĩ, thần tinh mê mang nói: "Ta chỉ nhớ rõ Chu Tước trong truyền thuyết là chí tôn của loài chim, không có nghe trong truyền thuyết từng có tên Phượng Hoàng!"
 
Dược Thiên Sầu hơi sững sờ, nghe Võ Lập Tuyết vừa nói như thế, hắn chợt nhớ ra hình như thế giới này thật đúng là chưa từng nghe nói qua truyền thuyết quan hệ tới Phượng Hoàng, chính hắn sở dĩ biết được, vốn bởi vì hắn có trí nhớ của kiếp trước.
 
Con quạ vô lực cúi đầu xuống, thì thào lầm bầm: "Chẳng lẽ thế giới này chưa từng có Phượng Hoàng phủ xuống? Không có khả năng! Mầu thân của ta hẳn là có phủ xuống qua! Chẳng lẽ bà không hề lưu lại chút truyền thuyết nào sao?" Bỗng nhiên nó ngẳng đầu lên, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hỏi: "Vậy ngươi làm sao biết được Phượng Hoàng?" Võ Lập Tuyết cũng tò mò nhìn hắn.
 
Dược Thiên Sầu ngần ra, cũng không thể nói lão tử là người của hai thế giới khác nhau đi! Hắn lập tức lấy cớ, xì cười nói: "Có lẽ bộ dạng của mẫu thân ngươi lại giống như ngươi, nên người ta cho rằng là loài quạ, ai sẽ quan tâm con quạ đó gọi là gì. Bản thân ta có nghe qua truyền thuyết về ô nha hát thủy (con quạ uống nước), phỏng chừng không phải mẫu thân ngươi."
 
"Nói bậy, mẫu thân ta là thần thú xinh đẹp nhất, sinh trưởng thất thải linh vũ, thân mang nghê thải hà quang, cao quý an tường. Bất luận kẻ nào vừa nhìn liền biết là vật phi phàm, chỉ cần có người gặp qua, chỉ cần liếc mắt một cái, ai cũng không quên được. Đẹp hơn ta rất nhiều!" Câu trước con quạ còn nói ra với vẻ vênh váo đắc ý, nhưng nói xong lời cuối cùng, bản thân cũng ủ rũ, có vẻ như vì bộ dạng xấu xí của mình mà cảm thấy tự ti.
 
Dược Thiên Sầu ngây ngẩn cả người, theo bộ dạng hình dung của con quạ đối với mẫu thân của mình, thật đúng như là Phượng Hoàng mà hắn từng nghe được ở kiếp trước. Bất quá ngẫm lại thấy không đúng, hừ lạnh nói: "Ngươi lừa ai đó? Lúc mẫu thân ngươi sinh ngươi, ngươi còn là quả trứng, làm sao có thể gặp qua bộ dạng của mẫu thân ngươi."
 
Võ Lập Tuyết tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Dược Thiên Sầu, thầm chấp nhận gật đầu, nhìn con quạ nói: "Ngươi không nên nói dối a! Là quạ cũng có gì không tốt chứ! Ta không có ghét bỏ ngươi."
 
Con quạ lập tức ngã lên cổ Võ Lập Tuyết, vô lực bò lên giải thích: "Phượng Hoàng bộ tộc chúng tạ, sở dĩ huyết thống cao quý, vốn là bởi vì trời sinh liền có thể thông qua huyết mạch truyền thừa trí nhớ của cha mẹ, hơn nữa có thể bất tử bất diệt, cho nên mới cao quý. Sở dĩ hình dáng hiện tại của ta như vậy, bởi vì vẫn còn là Phượng Hoàng con, tuy rằng cha mẹ để lại trí nhớ cho ta mà ta chỉ nhớ được một phần nhỏ, nhưng chỉ cần mỗi lần dục hỏa trùng sinh một kiếp, liền có thể mở ra một bộ phận trí nhớ, hơn nữa thực lực sẽ đề cao rất nhiều, bên ngoài cũng sẽ càng xinh đẹp mỹ lệ. Trải qua chúi kiếp, dục hỏa trùng sinh chín lần, liền có thể mở ra toàn bộ trí nhớ, đến lúc đó bằng vào thực lực cùng trí nhớ của ta, liền có thể tìm được đường phản hồi Thần giới."
 
"Là sao?" giọng nói của Võ Lập Tuyết đã tràn ngập hoài nghi, hiền nhiên đối với thuyết pháp vô cùng kỳ diệu kia rất khó hiểu được.
 
Đang lúc con quạ không còn nói được gì, đã thấy Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói: "Phượng Hoàng Niết Bàn?
 
"
Nha!" Con quạ kinh hãi kêu lên một tiếng, đằng nhảy lên bay đến trên vai Dược Thiên Sầu, Ồm mặt hắn hôn một cái, sôi nổi hoan hô nói: "Ngươi biết về Phượng Hoàng Niết Bàn, ngươi biết Phượng Hoàng Niết Bàn, vậy ngươi khẳng định biết lời ta nói là có ý gì." Bỗng nhiên nó lại "nha" một tiếng hoảng sợ, bay lên không trung, hai móng vuốt vỗ chụp phủi phủi lẫn nhau, giống như vừa đạp phải phân chó thối. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Trên người lão tử bẩn như vậy sao? Ăn đậu hũ của lão tử, còn ngại lão tử bần, ta x! Gương mặt Dược Thiên Sầu nhất thời đen thui, Võ Lập Tuyết xuy xuy cười che miệng lại, con quạ đậu trở xuống trên vai nàng, nhìn Dược Thiên Sầu vạn phần có lỗi nói: "
Phượng Hoàng bộ tộc ta tính cách cao thượng, phi thần lộ không uống, phi nộn trúc không ăn, phi ngàn năm ngô đồng không đậu. Vừa rồi chỉ bởi vì hưng phấn quá mức, cho nên mới đậu lên vai ngươi, ngươi không nên hiểu lầm, không có ý tứ gì khác."
 
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu như đưa đám, chỉ vào Võ Lập Tuyết nói: "
Ngươi không phải không là ngàn năm ngô đồng không đậu sao? Vậy vì sao ngươi luôn đậu trên vai Tuyết nhi?"
 
Quạ lắc đầu nói: "
Ta cũng không biết nguyên nhân gì, nhưng ta cảm thấy được Tuyết nhi còn cao quý hơn ngàn năm ngô đồng, đây là một loại lựa chọn bản năng, chỉ đúng không sai."
 
Dược Thiên Sầu sủng sốt, chợt nhớ trước đó sau lưng Võ Lập Tuyết mọc ra một đôi mộng huyễn tinh sí, đại khái hắn đã đoán được chút nguyên nhân, nhưng hiện tại lại không có phương tiện nói cho Võ Lập Tuyết. Hắn bèn nói sang chuyện khác: "
Theo như cách nói của ngươi, nếu mẫu thân ngươi đã tới nơi này, vì sao nơi này không có truyền thuyết gì về Phượng Hoàng, chẳng lẽ chưa từng ai gặp qua nàng? Còn nữa, vì sao mẫu thân ngươi phải sinh ngươi tại đây, sao không trực tiếp sinh ngươi tại Thần giới? Làm gì còn bắt ngươi phải trải qua chín kiếp mới có thể tìm được đường về nhà, mẫu thân ngươi lòng dạ cũng quá độc ác đi thôi?"
 
Võ Lập Tuyết liên tục gật đầu, cũng hiểu được mẹ của con quạ có lòng dạ thật ác độc. Ai ngờ con quạ lại hỏi ngược lại: "
Ai nói nơi này không có truyền thuyết về Phượng Hoàng? Ngươi không biết thì sao?" Dược Thiên Sầu không nói gì, vấn đề này thật đúng là không dễ trả lời.
 
Chỉ nghe con quạ tiếp tục nói: "
Phượng Hoàng bộ tộc chúng ta bất tử bất diệt, nếu như có thể tùy ý sinh ra đời sau, không phải là nơi nơi đều có thể nhìn thấy Phượng Hoàng? Phượng Hoàng chúng ta sinh ra, nhất định phải tuân theo đại đạo mà đi, không phải là Phượng Hoàng nào muốn sinh là sinh được. Ta nhớ mang máng sở dĩ mẫu thân ta tới nơi này, chính là vì tuân theo ý chỉ của thiên địa đại đạo, ngậm tới một viên gì đó. Còn vì sao sinh ra ta tại đây, cũng chỉ là tuân theo đại đạo mà làm. Mà ta được sinh ra, thuyết mình thế giới này sắp gặp đại...Nói tới đây, con quạ lập tức im lặng không nói tiếp.
 
Dược Thiên Sầu hồ nghi hỏi: "Sẽ mang đến thế giới này đại.., cái gì? Đại biến hay đại loạn?"
 
Con quạ nghẹn giọng một lúc lâu, lắc đầu liên tục nói: "Điều này không thể nói, tiết lộ thiên cơ kết cục sẽ rất thảm."
 
"Thiên cơ cẩu thí." Dược Thiên Sầu trợn mắt xem thường, kỳ thực hắn vốn không tin mấy chuyện này, chỉ tin vào sự nỗ lực của chính mình. Lập tức hắn lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt tỏa sáng hỏi: "Mau thân ngươi ngậm tới bảo bối gì, ngươi còn nhớ rõ không?"
 
Quạ lắc đầu nói: "
Ta không biết, ta chỉ là có ấn tượng mơ hồ."
 
Dược Thiên Sầu đối với bảo bối của Thần giới thật sự có hứng thú, ai ngờ con quạ này lại không biết, không khỏi có chút thất vọng. Hắn hết hứng thú nhìn chằm chằm con quạ lắc đầu nói: "Phượng Hoàng? Thật không nghĩ tới ấu điểu của Phượng Hoàng lại có hình dáng giống loài quạ." Sau một phen nói chuyện, hắn đã thực sự tin con quạ này chính là Phượng Hoàng.
 
"Còn tiếp tục gọi ta là quạ, cần thận ta không cho Tuyết nhi mặt mũi, cho ngươi biết tay." Con quạ căm giận nói.
 
Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Cho ta biết tay? Chỉ bằng ngươi? Dù ngươi là Phượng Hoàng thì cũng còn chưa lớn, chỉ là con tiểu Phượng Hoàng có hình dáng giống quạ. Lại dám hô to gọi nhỏ đối với ta, biết sớm ngươi không có lương tâm như vậy, lão tử cho ngươi ở mãi trong quả trứng kia, làm gì phải suy nghĩ đem ấp trứng cho ngươi sinh ra."
 
Lần này con quạ thật không tức giận, ngược lại tò mò hỏi: "Là ngươi ấp trứng cho ta? Ngươi làm sao ấp trứng ra được? Phượng Hoàng bộ tộc chúng ta muốn phá xác mà ra, nhất định phải được liệt hỏa thiêu hủy chín ngày chín đêm, lửa nhỏ còn không được, vậy xem như lần đầu tiên trải qua một kiếp. Chẳng lẽ ngươi dùng liệt hỏa đốt ta chúi ngày chín đêm? Ngươi làm sao biết bí mật này?"
 
Bình Luận (0)
Comment