Nghe vậy Phí Đức Nam rốt cục ngồi không yên, bật dậy kinh hãi quát:
"Dược Thiên Sầu! Ngươi rốt cục muốn làm gì?" Vương quyền của Hoa Hạ đế quốc là do Phù Tiên Đảo độc chiếm, chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết. Nhưng phàm là đệ tử Phù Tiên Đảo, ở bên trong cảnh nội Hoa Hạ đế quốc, nếu cần làm chuyện gì chẳng qua chỉ cần một lời nói. Ở thế tục xảy ra chuyện gì, cũng chỉ cần một lời nói liền có thể san bằng. Đồng thời Lý thị vương quyền đảm đương cơ sở ngầm của Phù Tiên Đảo ở thể tục, rất nhiều điều tu sĩ làm không biết, Phù Tiên Đảo lại có biện pháp làm được. Đây là chỗ tốt khi kèm cặp vương quyền.
Quan trọng nhất là, các con dân trong Hoa Hạ mênh mông có thể mặc cho Phù Tiên Đảo lựa chọn đệ tử tư chất tốt nhất, so với các môn phái khác đều có điều kiện được lựa chọn trước nhất. Đừng xem tru đãi như vậy mà xem thường, đây chính là căn cơ duy trì Phù Tiên Đảo trường thịnh không suy, chỉ cần có người kế tục, sẽ không sợ không có ngôi sao mới quật khởi.
Hiện giờ Dược Thiên Sầu còn nói muốn lật đổ, lật đổ Hoa Hạ vương quyền, Phí Đức Nam cũng xem như nhân vật cao tầng của Phù Tiên Đảo, há có thể không biết quan hệ lợi hại bên trong.
"Ha ha! Ngươi ngạc nhiên như vậy làm gì." Dược Thiên Sầu không cho là đúng cười nói:
"Hoàng đế cần phải luân phiên mà làm, chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhà ai vĩnh viễn làm hoàng đế cũng thật không thể nào nói nổi! Ngươi không cần phải gấp gáp, ngươi gấp cũng vô dụng, dù sao ngươi không làm chủ được, vẫn đem lời nói chuyển cáo cho Ma Cửu Cô đi! Để cho người cần quan tâm đi quan tâm." Phí Đức Nam căm giận nói:
"Ngươi đây là nương theo tình thế tràn đầy nguy cơ của các phái, nhân cơ hội áp chế Phù Tiên Đảo." "Ta tuyệt đế không có ý tứ áp chế." Dược Thiên Sầu khoát tay áo, bưng rượu ngon trước mặt uống một hơi cạn sạch, vuốt vuốt chén rượu lạnh nhạt nói:
"Không phải nói tu sĩ không thể nhúng tay vào chuyện thế tục sao? Trong thế tục cần tranh thiên hạ, thì cứ để cho bọn họ tranh đi, ai thắng ai thua cứ để bọn họ dùng bản lĩnh của mình, chúng ta ai cũng không nên nhúng tay. Bất quá nói đi thì nói lại, nếu như là có người nhúng tay, vậy cũng đừng trách ta không khách khí." Ánh mắt Phí Đức Nam lóe ra theo dõi hắn, đột nhiên ha ha cười lạnh nói:
"Dược Thiên Sầu, thật đúng là không nhìn ra, không thể tưởng được ngươi lại có dã tâm lớn như vậy, thế nhưng chí cà thiên hạ. Ta nghĩ mãi vẫn không rõ, ngươi gia nhấp Phù Tiên Đảo không phải càng tốt sao? Một ngày kia lên làm chưởng môn Phù Tiên Đảo, dự đoán lấy cả thiên hạ không phải càng thêm dễ dàng?" "Một ngày nào đó?" Dược Thiên Sầu cười nhạo nói:
"Nếu như ta nói chí của ta không phải ở khắp thiên hạ, mà là mang thiên hạ thương sinh linh trong lòng, ngươi có tin hay không?" "Trăm ngàn chỗ hở." Phí Đức Nam châm chọc nói:
"Thảm họa chiến tranh, bao nhiêu người thê ly tử tán, nhà ta cửa nát, đây là thứ ngươi gọi mang thiên hạ thương sinh linh trong lòng?" "Ân! Ngươi nói không sai. Nhưng ta không cho rằng đây là lý do cho phép tu chân giới tiếp tục can dự vào thể tục." Dược Thiên Sầu đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi nói:
"Đau dài không bằng đau ngắn, nếu không chết người, muốn thay đổi trời đất, khó khăn khó khăn khó khăn!" Hắn xoay người lại, đối mặt Phí Đức Nam nói: "Ai dám cam đoan chính mình luôn luôn được thế? Nếu hậu nhân của ta cùng Phù Dung, ngày nào đó luân lạc tới mức trở thành bình dân dân chúng, sinh hoạt của bọn họ ở dưới tầng tầng áp bách, muốn phản kháng lại bởi vì có sự can dự của tu chân giới, vĩnh viễn không thể thoát thân, đời đời con cháu vĩnh viễn bị áp bách, ngay cơ hội phản kháng cũng không có...Ngươi còn cảm thấy được tu chân giới vì lợi ích của riêng mình lại đứng sau lưng cầm giữ quyền to thế tục là chính đáng sao?"
Sắc mặt Phí Đức Nam hơi đổi, tình huống Dược Thiên Sầu nói không phải là không có khả năng, mà là rất có thể. Dù sao không phải con cháu của ai cũng có tư chất tu hành, mượn Phù Tiên Đảo mà nói, cũng có nhân vật cấp bậc trưởng lão vẫn có con
Cháu lưu lạc thành bình dân, khi trưởng lão còn sống còn có thể chiếu cố, nếu chết đi nhiều năm sau, ai sẽ còn quản bọn họ?
Dược Thiên Sầu cười tiếp tục nói: "Chuyện của con cháu đời đời là chuyện rất xa xôi, chúng ta cũng không tài cán an bài cho hậu thế tử tôn. Bần cùng cùng phú quý, cao quý cùng thấp hèn, đều cần bọn họ tự dùng sức mình đi thoát khỏi cùng tranh thủ. Nhưng nếu để tu chân giới cường thế can dự, làm cho rất nhiều dân chúng binh dân ngay cơ hội cố gắng thay đổi vận mệnh cũng không có. Nếu gia đình hoàng đế đã rách nát, nhưng lại cứ được ngồi trên giang sơn làm bằng sắt thép, muốn làm gì dân chúng thì làm đó, tu chân giới đối với dân chúng bình dân mà nói, hoàn toàn là sự tồn tại nghịch thiên không hợp lý. Cho nên ta cho rằng, tu chân giới chính là tu chân giới, thế tục chính là thế tục, tuyệt đối không cho phép hai bên hỗn loạn vào nhau cứ tiếp tục kéo dài mãi mãi."
Phí Đức Nam trầm mặc, bên trong phòng trở lại yên tĩnh, Dược Thiên Sầu nhìn hắn cười híp mắt. Một lúc lâu sau, Phí Đức Nam trầm giọng hỏi:
"Lời vừa rồi của ngươi, là ý tưởng chân thật của ngươi?" Dược Thiên Sầu cười hì hì nói:
"Ta thừa nhận mình không phải là người cao thượng như vậy, cho nên là thật là giả, hiện tại làm ra định luận cũng còn quá sớm. Ngươi không ngại dõi mắt trông chờ, dùng hai mắt của mình mà nhìn." Ánh mắt sáng của Phí Đức Nam nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hồi lâu, đột nhiên thở dài:
"Năng lực của ta có hạn, cũng không thay đổi được gì. Nhưng ngươi nhớ kỹ, phải đối tốt với Phù Dung một chút, nếu không ta sẽ vĩnh viễn nguyền rủa ngươi." Nói xong hắn thu lại cách âm kết giới do Dược Thiên Sầu bày ra, rời đi thật nhanhẵ
Dược Thiên Sầu cười hì hì đi theo nói:
"Ta đưa tiễn ngươi." Phí Đức Nam bỗng nhiên xoay người, trầm giọng nói:
"Rượu vừa rồi thật là khó uống, thật đắng. Còn nữa hay không, cho ta mang trở về." Dược Thiên Sầu sừng sốt, lập tức liên tục gật đầu nói:
"Có có có." Hắn liên tiếp lấy ra hơn mười vò, Phí Đức Nam cũng không khách khí, thu lại tất cả, sau đó dứt khoát rời đi. Dược Thiên Sầu thật vui vẻ đi theo phía sau.
Một đám người dưới lầu còn chưa tán đi, thấy hai người xuống lầu, chỉ thấy Dược Thiên Sầu đưa tiễn Phí Đức Nam mang theo vẻ mặt âm trầm đi ra ngoài vườn Tĩnh Khách Trai...
Nhìn Phí Đức Nam rời đi, Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu, biết lão gia hỏa này sau khi trở về khẳng định phải thừa nhận không ít áp lực, ít nhất không tránh được bị một số người chỉ trích. Nhưng có một số việc chính là như vậy, một người nếu muốn thành công, cũng phải có nhiều người vì chuyện này mà hi sinh.
Quay mình trở về trong viện, quét mắt nhìn mọi người, xem như không nhìn thấy đi thẳng vào trong lầu, khi đi ngang qua người Cừu Vô Oán thì rốt cục hắn nhịn không được quát lên:
"Dược lão đệ, xin dừng bước!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên dừng bước, nhìn hắn cười nói:
"Cừu lão ca có chuyện gì? Có việc lên lầu nói tỉ mỉ." Hắn sảng khoái khiến Cừu Vô Oán không dám nghĩ lại đơn giản như vậy, nhiều ít cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Những người khác vừa nhìn, liền sôi nổi chen nhau vọt tới hô:
"Dược Thiên Sầu, ta cũng có chút chuyện tìm ngươi nói..." "Tại hạ phụng mệnh sư môn tiến đến...
"Dược Thiên Sầu ta sẽ không quấy rầy ngươi thời gian quá dài...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lạnh lùng đảo qua mọi người, trong lúc vô ý phát hiện sau đám người có một nữ nhân cũng không cùng chen đến, có lẽ nguyên nhân vì nàng là nữ, không có phương tiện ma xát đưa đẩy với đám nam nhân, đang vô cùng sốt ruột nhìn sang bên này. Nhưng Dược Thiên Sầu nhận thức nữ nhân này, chính là Vọng Nguyệt Tông Hoa Như Ý.
"Hoa trưởng lão Vọng Nguyệt Tông lưu lại, những người khác đều tan đi! Có lời gì ngày sau hãy nói." Dược Thiên Sầu nói ngay mặt mọi người.
Hoa Như Ý nhìn thấy Dược Thiên Sầu, vui sướng gật đầu thăm hỏi. Những người khác ngần người, lúc này liền tao động, sôi nổi hô:
"Dược Thiên Sầu, chuyện của ta mới có lợi cho ngươi...Dược Thiên Sầu.., ngươi nghe ta nói cho hết lời...
"Nếu không biến, ta không để ý giết thêm mấy người.
" Đôi mắt Dược Thiên Sầu lộ hung quang quát.
Lời này vừa nói rạ, trong vườn bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Dược Thiên Sầu có hung danh ở chư quốc tu chân giới, nghe nói giết người như ngóe cũng không hề nương tay, ngay cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ còn làm thịt không ít...
"Hay là thực khi dễ ta không dám động thủ?" Dược Thiên Sầu lại uy hiếp nói. Hắn đã nói tới mức này, không ai còn dám lưu lại nghiệm chứng lời hắn nói là thật hay giả, cả một đám người do do dự dự thối lui ra khỏi vườn.
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm những thân ảnh rời đi, có đôi khi giảng đạo lý thật không hữu hiệu bằng lời nói cứng rắn. Sau đó hắn nhìn Hoa Như Ý và Cừu Vô Oán gật gật đầu, ý bảo hai người cùng hắn đi vào. Hai người đuổi theo sát cùng hắn lên lầu, trong vườn rốt cục đã khôi phục lại sự thanh tịnh vốn có.
Cũng là căn phòng trò chuyện với Phí Đức Nam trước kia, Dược Thiên Sầu lại bày ra cách âm kết giới. Cừu Vô Oán và Hoa Như Ý nhìn nhau, nhiều ít có chút giật mình, đều xác nhận tu vi của Dược Thiên Sầu quả nhiên đã đột phá tới Độ Kiếp kỳ, lời đồn đãi quả nhiên không giả.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com "Ý đồ đến của hai vị, ta đều rõ ràng.
" Dược Thiên Sầu nói thẳng, nhìn Cừu Vô Oán cười nói: "Vọng Nguyệt Tông có thể lý giải, có vẻ như Vạn Ma Cung không cần sốt ruột đi! Yến Bất Quy nói như thế nào đều là con ruột của chưởng môn đời trước Vạn Ma Cung, nói vậy đến lúc đó cũng sẽ không quá khó xử Vạn Ma Cung. Còn có Yến Truy Tinh kia, hiện tại thực nguy a! Bái làm môn hạ cao thủ Hóa Thần hậu kỳ Băng Thành Từ, thiên hạ có mấy người dám không cho Băng Thành Tử mặt mũi, ai dám động tới Vạn Ma Cung đều phải nghĩ kỹ.
"
Cừu Vô Oán cười khổ nói: "Dược Thiên Sầu, ta biết ngươi cùng phụ tử sư huynh ta có cừu oán, nhưng mỗi người có một ý, Vạn Ma Cung không có quan hệ gì với bọn họ. Huống chi có một số việc ngươi hẳn cũng rõ ràng, dù hai người họ có muốn giữ gin Vạn Ma Cung, chỉ sợ cũng hữu tâm mà vô lực. Bản thân Yến Truy Ti) nh ốc còn không mang nổi mình ốc, các nước nơi nơi phái người trảo hắn. Mà sư huynh của ta...Ai! Không lâu trước ta mới vừa nhận được tin tức, Vô Cực Đảo đã bị người cưu chiếm thước sào (ý bảo bị chiếm ổ), sư huynh của ta được đệ từ Băng cung bảo vệ thoát khỏi Vô Cực Đảo, đến nơi không biết hành tung...
Mặc dù Dược Thiên Sầu không biết tin tức của Vô Cực Đảo, nhưng kết cục của Yến Bất Quy đã nằm trong sự dự liệu của hắn. Nếu thế lực các nước đều đang vây bắt Yến Truy Tinh, Vô Cực Đảo há có thể tiếp tục để lại cho phụ thân Yến Bất Quy của hắn làm chủ? Dù là Băng cung muốn duy trì, Lam Hành cung cùng mấy thế lực lớn cũng sẽ không cho hắn mặt mũi. Yến Bất Quy có thể thuận lợi chạy trốn, đã xem như hắn rất may.
Dược Thiên Sầu nhìn hai người cười nói:
"Sự tình trong lòng mọi người có nắm chắc, có mấy lời ta thật sự ngượng ngùng mở miệng, như vậy nói thẳng với các ngươi! Phía trước Phù Tiên Đảo đã hứa cho ta chỗ tốt, chỉ cần ta chịu trở về Phù Tiên Đảo, liền để cho ta đảm nhiệm thủ tịch trưởng lão. Nhưng bị ta cự tuyệt, chẳng lẽ hai nhà các ngươi còn có thể xuất ra được điều kiện gì càng tru đãi hơn so với Phù Tiên Đảo?" Hai người nghe vậy kinh hãi, thật không nghĩ tới Phù Tiên Đảo lại chịu bỏ ra bút tích lớn như vậy, thủ tịch trưởng lão của Phù Tiên Đảo dưới tinh huống bình thường chính là chưởng môn đời tiếp theo của Phù Tiên Đảo a! Dược Thiên Sầu ngay cả điều kiện này cũng cự tuyệt, hai người nghĩ lại điều kiện do mình mang đến, cảm giác có chút nói không ra lời.
Trong phòng mặc dù im lặng, nhưng không khí có chút áp lực bất an. Dược Thiên Sầu chờ một lát, cười nhạt nói: "Kỳ thật trên đời này luôn luôn có thứ có thể đánh động lòng người, chỉ là xem có đúng khẩu vị hay không. Ví như nói, ta cùng Đại La Tông có chút thù cũ chưa xong, nếu có thể có người giúp đỡ san bằng Đại La Tông, ta nghĩ ta nhất định sẽ tri ân đồ báo...