Tinh Thần Châu

Chương 7

"Dược Thiên Sầu phải không?" Sư phụ đi trước ôn hòa hỏi. Đồ đệ theo sau vội vàng trả lời: "Dạ, sư phụ!"
 
Thanh âm hồi đáp phi thường cung kính, thậm chí còn mang theo chút điểm nịnh nọt.
 
"Căn cốt hỗn tạp, nhưng xem ra cũng rất lễ phép." Sư phụ sật đầu, lại hỏi: "Vì sao muốn tu tiên?"
 
Đồ đệ khẩn trương hồi báo: "Vì muốn hàng yêu trừ ma, duy trì chính nghĩa...."
 
Sư phụ dừng bước, xoay người chen ngang lời của hắn: "Đừng nói những câu tẻ nhạt đó với ta. Mau trả lời thành thật."
 
"Còn vì cái gì nữa.., không phải là vì tán gái sao?" Trong lòng gã đồ đệ nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại xấu hổ cười đáp: "Sư phụ quả nhiên mắt sáng như đuốc, ta đây cũng không dám gạt lão nhân gia.., sự thật thì.., chính là vì tán..., à., vì trường sinh bất tử."
 
"Hừ!" Sư phụ xoay người, đồ đệ bám theo. Hai người một hỏi một đáp, càng lúc càng tiến xa hơn. Nguồn: http://truyenggg.com
 
Thông qua miệng sư phụ, Dược Thiên Sầu đối với Thanh Quang Tông nhiều ít đã có điểm lý giải. Sư phụ hắn tên là Hắc Tam Tư, thuộc hàng ngũ bát đại đệ tử, cùng với chưởng môn Lưu Trường Thanh đồng lứa, cho nên vai vế rất cao, nhưng sư phụ hắn lại thích mặc kệ việc thế tục, trốn ở trong hậu sơn một lòng tiềm tu.
 
Nói vai vế của Dược Thiên Sầu rất cao, là bởi vì trong Thanh Quang Tông có mười một hàng đệ tử, đụng trúng Dược Thiên Sầu là hàng đệ tử thứ chín, bọn chúng vẫn còn phải kêu một tiếng sư thúc tổ. Trước nay Hắc Tam Tư chưa từng thu qua đệ tử nào, Dược Thiên Sầu chính là người đầu tiên.
 
Mới vừa tiến vào hậu sơn, Dược Thiên Sầu lắp bắp kinh hãi, phóng mắt nhìn về phía trước, dọc theo con đường ruột dê là một dải quần thể kiến trúc đồ sộ.
 
Hắc Tam Tư dẫn Dược Thiên Sầu đến một tòa nhà, ngoảnh mặt lại nói: "Nơi này chỉ có mình ta sống, phòng ốc còn rất nhiều, ngươi tùy tiện chọn lấy một cái."
 
Dược Thiên Sầu vừa bước vào bên trong đã giật mình cả kinh. Theo bên ngoài nhìn xem, thì tòa nhà này khá ngăn nắp, nhưng khi bước vào thì lại có một loại mùi ẩm mốc phi thường khó ngửi. Tình cành bày ra trước mắt, làm cho hắn không dám tin đây là nơi cư ngụ của người tu tiên.
 
Khi sư phụ kêu hắn chọn một gian phòng để ở. Thì hắn cũng chảy nước mắt gật đầu ưng thuận. Không phải Dược Thiên Sầu cảm động cái gi, mà là do mắc nghẹn bởi mùi xú khí loạn thất bát tao.
 
Hắc Tam Tư dường như biết Dược Thiên Sầu đang suy nghĩ cái gì, nên hắn giương bầu rượu lên, uống một ngụm, cười nói: "Hơn trăm năm qua không gì quét tước thôi mà."
 
"Hơn trăm năm....Ta kháo!" Rốt cuộc Dược Thiên Sầu đã nhịn hết nổi, chạy như điên ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
 
Thời gian nửa tháng lặng lẽ trôi qua. Dược Thiên Sầu phát huy tối cao tinh thần chịu khổ. Ban ngày mặt trời lên gánh những búi rác bẩn xuống dưới sườn núi đổ. Buổi tối mặt trời lặn, thì nằm ngủ trong rừng, lấy trời làm chăn, đất làm giường.
 
Lại qua thêm nửa tháng, dưới sự chăm sóc của Dược Thiên Sầu, tòa nhà mới rực rỡ hẳn lên, nơi nơi xung quanh đều rải đầy hoa thơm cỏ lạ. Rốt cuộc hắn mới dám chọn một gian phòng để cư ngụ, quá trình này ăn bao nhiêu khổ tả không thể hết.
 
Vẫn là cái sân trước cửa nhà, dưới trời chỉều lượn lờ khói bếp, Dược Thiên Sầu trong miệng hát tiểu khúc dân ca. Bên cạnh hắn là một chỉếc bàn dài chất đầy thực vật, ở dưới là một chỉếc lò nướng tự chế. Chỉ thấy hắn đang cầm bút lông không ngừng quét tương lên trên mồi nướng. Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên làm rất nhiều món ăn hấp dẫn, để lấy lòng sư phụ, mục đích là muốn cái gig, thì không cần nói cũng hiểu.
 
"Lại đang hát cái rắm chó gì thế không biết, khó nghe muốn chết!" Hắc Tam Tư xem thường phàn nàn nói.
 
Dưới ánh trăng, một già một trẻ nằm trên hai chiếc ghế trúc giản dị, một tay chuốc rượu, một tay cắn xé thịt nướng. Lò nướng đặt ngay ở giữa, hai người muốn ăn tiếp, có thể vươn ra lấy, tiện lợi cực kì.
 
"Sư phụ! Ăn xong đừng vứt loạn que xiên như thế, xin ngài hãy quý trọng thành quả lao động của ta được không?"
 
"Ha ha! Tiện tay đã thành thói quen mất rồi. Bất quá ta nhất định sửa, nhất định sửa!"
 
Dược Thiên Sầu nằm trên ghế trúc, ngẩng mặt lên nhìn tinh không, trong lòng có bao nhiêu nỗi chất chứa rối như tơ vò. Hẳn là do Thanh Quang sơn tương đối cao, cho nên nằm tại đây nhìn ánh sao vẫn sáng hơn bình thường. Nốc một ngụm rượu, Dược Thiên Sầu hữu khí vô lực hỏi: "Sư phụ! Ta ở đây đã hơn ba tháng rồi, chừng nào ngài mới bắt đầu dạy ta tu luyện công pháp ah!"
 
Nằm phía bên cạnh, Hắc Tam Tư thản nhiên trả lời: "Thiên Sầu ah! Sớm đã nói với ngươi rồi, ngươi căn cốt hỗn tạp không thể tu luyện. Coi như dạy ngươi tu luyện cũng chỉ là lãng phí thời gian.., lãng phí thời gian mà thôi. Như thế nào ngươi còn chưa từ bỏ ý định đó, chăng lẽ sư phụ lại đi gạt ngươi sao?"
 
"Quả thật là không cam lòng ah! Ngay cả đám đệ tử hàng thứ mười một đều dám châm chọc ta, thôi được rồi! Như vậy cũng chẳng sao, ta nhẫn! Nhưng đến khi nào ta mới có thể xuất danh đầu ah! Chẳng lẽ ngay cả một cơ hội trở mình đều không có sao? Sư phụ, hay là ngài để cho ta thử một lần xem đi..." Thanh âm của Dược Thiên Sầu càng lúc càng nhỏ hơn. Bất tri bất giác hắn đã chìm vào trong cơn mộng mị.
 
Hắc Tam Tư khẽ than nhẹ một tiếng, hai mí mắt lờ đờ muốn sụp xuống. Thế nên ở dưới sao trời, hai thầy trò đã ngáy khò khò.
 
Sáng sớm, trên đỉnh Thanh Quang sơn sớm đã bao trùm cả một mảnh vàng óng. Dược Thiên Sầu nằm ở trên ghế trúc đang mơ mộng gặp gỡ cùng thần tiên tỷ tỷ. Đột
 
nhiên ngực khè chấn động như bị cái gì đó đè lên. Hắn vươn tay ngăn cản ánh nắng chói chang, mới chịu nâng người ngồi dậy. Lúc này đồ vật kia cũng theo trên người hắn rơi xuống mặt đất. Dược Thiên Sầu khom lưng tùy tiện nhặt lên, đó là một quyển sách, bên ngoài trang bìa màu xanh lam có viết ba chữ to doanh "Huyền Thiên Công".
 
Dược Thiên Sầu đang ngái ngủ, chăng thèm quan tâm ném nó sang một bên, lúc này mới hung hăng giật mình nhìn lại, ngoài cùng sóc phải trang bìa còn viết hai chữ nhỏ "Sơ Cấp."
 
"Oa..." Dược Thiên Sầu cao hứng nhảy dựng lên, quyên sách cầm trên tay chính là công pháp "Huyền Thiên Công" sơ cấp của Thanh Quang Tông. Hắn sớm đã nghe nói qua, đáng tiếc bấy lâu nay vẫn luôn vô duyên với nó. Cao hứng qua đi, hắn gắt gao ôm chặt quyển công pháp giấu vào trong lồng ngực. Xoay người lại, thì thấy sư phụ Hắc Tam Tư đang cười híp mắt nhìn mình. Đột nhiên Dược Thiên Sầu cảm giác lão gia hỏa này thật khả ái, hắn có điểm cảm kích nói không nên lời.
 
Hắc Tam Tư thản nhiên cười nói: "Tuy rằng không dạy ngươi cái gì. Nhưng ta biết mấy tháng nay ngươi luôn tìm hiểu về chuyện tình tu luyện công pháp. Tin tưởng rằng quyển sách này ngươi xem có thể hiểu được, cũng không cần ta phải chỉ dạy đi chứ! Bất quá, nếu có chỗ nào không hiểu, tùy thời hãy đến tìm ta."
 
Dược Thiên Sầu ôm chặt quyển sách, nước mắt lưng tròng, nàng tay lên gạt đi, bùm một tiếng quỳ xuống hướng sư phụ dập đầu ba cái. Nhân sinh trên đời, còn có chuyện gì cao hứng hơn chuyện được thỏa mãn tâm nguyện đây? Cho nên ba cái dập đầu này của hắn cũng rất thành tâm thành ý, ở trong lòng đã chân chính coi Hắc Tam Tư là sư phụ của mình.
 
Dược Thiên Sầu ở lì trong phòng riêng của mình khoảng chừng sần một tháng thời gian. Trừ những lúc đói bụng, cơ hồ Dược Thiên Sầu đều không bước chân ra bên ngoài. Hắn sớm đã thuộc làu làu công pháp nhập môn Luyện Khí kỳ. Chiếu theo công pháp, đầu tiên phải cảm thụ linh khí trong trời đất, sau đó mới hấp thu chuyển hóa cho mình sử dụng. Nhưng cái thân thể đầu bò này mất gần một tháng thời gian, mà ngay cả cái rắm cũng không cảm giác đến, càng đừng nói là cái gì linh khí thiên địa.
 
Tường nhớ đến những lời bình luận của mấy lão gia hỏa Thanh Quang Tông, hắn không khỏi cảm thấy thê lương. Bất quá vẫn không có chịu buông tha dễ dàng như thế. Nếu hắn là hạng người lâm nạn thoái chí, thì kiếp trước đã không phải mang xú danh Quách đại ca rồi!
 
Lại thêm hai tháng sau, vẫn không có chút phản ứng nào, tâm tình Dược Thiên Sầu đã trờ nên nóng nảy. Trong khoảng thời gian này, hắn luôn mang chuyện cổ tích Thỏ Và Rùa Chạy Thi ra để khuyến khích chính mình. Nhưng suốt ngày giậm chân tại chỗ, mặc cho là ai tâm tình tốt đến nhường nào cũng sẽ không thể chịu nổi! Cảm giác thần kinh xây ra vấn đề, lúc này hắn quyết định dừng lại, đi ra ngoài tản bộ một chút, điều hòa tâm tình. Hắn vẫn luôn tin tưởng, bản thân mình có công mài sắt sẽ có ngày nên kim.
 
Hắc Tam Tư nằm uống rượu trước sân, nhìn thấy bóng lưng của Dược Thiên Sầu đi ra ngoài, thì hắn không khỏi lắc đầu.
 
Dọc theo đường đi gặp không ít đệ tử Thanh Quang Tông, cũng không ít người nhìn hắn chỉ trỏ. Dược Thiên Sầu bình thường không mấy khi xuất môn, nhưng cái danh khí phế vật đã truyền đi khắp cả Thanh Quang Tông rồi!
 
Một gã nói: "Ủa! Sư thúc tổ, lão nhân gia ngài đã ăn no chưa?"
 
Tên còn lại phụ họa: "Ngươi đang nói cái gì thế, sư thúc tổ chưa ăn no thì không thể đi tản bộ hay sao? Suốt ngày chỉ ăn với uống, dù là gì cũng sẽ mắc bệnh béo phì thôi! Kiêng một chút không được ư? Sư thúc tổ, ngài xem ta nói có đúng không hả?"
 
Hai tên đệ tử hàng thứ mười một, liếc mắt nhìn nhau rồi khoái chí cười lên ha hả.
 
Bất quá Dược Thiên Sầu đối với chuyện này đã không còn cảm thấy ngượng ngùng, hay quái dị. Hắn thản nhiên mỉm cười, dùng tư thế cao cao tại thượng bước lướt qua hai kẻ thích châm biếm kia.
 
Vì muốn tránh những ánh mắt khinh bỉ cùng châm biếm của mọi người! Nên Dược Thiên Sầu đã lặng lẽ bước tới chỗ sâu nhất bên trong hậu sơn. Đó là nơi mà những vị tiền bối trong Thanh Quang Tông ẩn cư, vậy nên bình thường đám đệ tử không dám quấy nhiễu, Dược Thiên Sầu cũng biết chuyện này, nhưng trong lúc đầu óc rối loạn, cho nên đã đi quàng đi xiên.
 
Nhìn phía cuối con đường, ẩn hiện mấy chục tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, bị che kín ở trong rừng rậm, Dược Thiên Sầu mới dừng bước, không dám tiến lên phía trước nữa. Đây là nơi những vị tiền bối cư ngụ, cho dù chưởng môn Lưu Trường Thanh cũng không dám xông loạn. Thở dài một hơi, hắn xoay người định quay về đường cũ, đi được vài bước thì đột nhiên hắn ngừng lại.
 
Đây là?
 
Ở cánh rừng hoang vu mé bên trái dường như có dấu vết của một con đường tắt. Theo sơn thế kéo dài xuống dưới, không hiểu là thông tới địa phương nào. Dược Thiên Sầu chần chừ một lúc sau, cuối cùng vẫn quyết định qua xem.
 
Bước vào trong con đường tắt, đi thêm khoảng nửa canh giờ, thì những thềm đá ở dưới chân cũng đã bị cỏ dại rậm rạp che phủ. Lộ trình càng trở nên quanh co khúc khuỷu, cây cối bốn phía xung quanh mọc san sát nhau dày đặc. Dược Thiên Sầu định phản hồi đường cũ, nhưng hắn lại không kiềm nén được tia hiếu kỳ ở trong lòng. Tiếp tục bước xuống.
 
Khoảng một chung trà sau, bên tai nghe được thanh âm của tiếng nước chảy ào ào, Dược Thiên Sầu không khôi gia tăng cước bộ. Bỗng nhiên trước mắt bừng sáng lên, đập vào trong tầm mắt Dược Thiên Sầu chính là một thác nước chảy xuôi xuống bờ hồ ở dưới chân núi.
 
Tại phía trước hồ nước có dựng một tấm bia đá cao chừng khoảng hai thước. Theo Dược Thiên Sầu phóng mắt nhìn lại, không hiểu trên bia đá khắc chữ gì. Cho nên vội vàng đi tới gần hơn.
 
"Cấm Địa." Trên bia đá khắc hai chừ đỏ rực như máu, lãnh khí bức người. Dược Thiên Sầu không khỏi hoàng loạn, thầm nghĩ chính mình đã không cẩn thận xông bừa vào trong cấm địa của môn phái.
 
Theo tấm bia đá nhìn về, đó chính là một cái hang động u ám bị che giấu ở phía sau dòng thác...
 
Bình Luận (0)
Comment