Tinh Thần Châu

Chương 709

Dược Thiên Sầu nao nao, đám người Hoa Hạ chạy đến, hắn có không ít người quen, trong lòng thầm nghĩ, mấy tên gia hỏa này chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì chứ? Nơi này không phải địa phương các ngươi có khànăng nhảy vô giúp vui đâu, các ngươi chơi không nổi ah!
 
Đám lĩnh chủ chư quốc đứng gần ngọn chủ phong cũng đang giương mắt hổ lên nhìn chằm chằm vào những người này. Bất quá nhóm tu sĩ Hoa Hạ, ánh mắt chỉ tập trung vào bốn thân ảnh đang đứng ở trên đỉnh ngọn chủ phong, không ít ánh mắt sửng sốt. Bởi vì có một thân ảnh đứng ở trên đó nhìn rất chói mắt, muốn không nhận ra cũng là khó khăn. Tại sao Dược Thiên Sầu lại ở đây? Hơn nữa còn đứng cao hơn cà đám lĩnh chủ chư quốc?
 
Đừng nói là bọn hắn, mà tựu ngay cà lĩnh chủ chư quốc lúc này nhìn về phía Dược Thiên Sầu cũng đều trăm mối nghi ván khó có thể lý giải.
 
Nhóm tu sĩ Hoa Hạ tuy rằng không biết Tất Trường Xuân. Nhưng phân biệt theo khí chất tản mát ra từ bốn người này. Dược Thiên Sầu thì không cần phải nhắc đến. Còn vị lão nhân râu tóc màu xích hồng cùng người trung niên diện mạo tuấn duật kia. Đều cùng hình tượng mô tà vị thiên hạ đệ nhất cao thủ không phù họp. Ngoại trừ thanh bào lão nhân, khuôn mặt bất động thanh sẳc, hai mắt thản nhiên toát ra ngạo khí trùng thiên, cà người đứng sừng sững bất động ở đó, như muốn hòa tan vào trong thiên địa. Chỉ sợ cũng chính là cái người ở trong truyền thuyết kia...
 
Dược Thiên Sầu ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào Phùng Hướng Thiên chưởng môn của Phù Tiên Đảo, dẫn đầu nhóm người, cười lạnh nói: "Phùng chưởng môn, đã lâu không gặp. Chẳng hay các ngươi chạy tới đây, là muốn làm gì vậy?"
 
Phùng Hướng Thiên có thể làm chưởng môn nhất phái, cũng chẳng phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ. Bằng vào Dược Thiên Sầu lúc này có thể dẫn đầu lên tiếng, liền đã không phải là Phù Tiên Đảo bọn hắn có thể khinh thường. Cũng bất chấp thể diện, trên mặt bày ra vẻ tươi cười, chắp tay nói: "Nhóm tu sĩ Hoa Hạ chúng ta được Tất lão tiền bối che chở nhiều năm qua. Hôm nay nghe nói Tất lão tiền bối muốn đi Đông Cực Thánh Thổ, chúng ta có trên dưới ba trăm bảy mươi hai vị chưởng môn các phái lón nhỏ dắt tay nhau tới đây tiễn đưa, bày tỏ lòng thành. Không biết vị cao nhân nào là Tất lão tiền bối? Xin hãy nhận tẩm lòng thành này của đám người chúng ta!"
 
Người ta đến bái kiến Tất Trường Xuân, Dược Thiên Sầu cũng không muốn hạch sách. Nhưng mà bản thân đưong sự Tất Trường Xuân một câu cũng không lên tiếng, dường như chưa từng nghe thấy điều gì.
 
Đúng lúc này, theo trong một phi hành pháp khí của nhóm tu sĩ Hoa Hạ, ba ra một đám người.
 
Dược Thiên Sầu thoáng liếc mắt nhìn, liền nhận thứe ra, đây chính là người của tứ đại gia tộc. Nhóm tu sĩ Hoa Hạ không biết Tất Trường Xuân, nhưng mà gia chủ tứ đại gia tộc đã từng gặp qua. Hiện giờ lão tổ tông ở ngay trước mắt, hiển nhiên là phải đi ra hành lễ bái kiến.
 
"Tất gia hậu bối - Tất Thủ Chế, khấu kiến lão tổ tông!" Tất Thủ Chế diễn cảm kích động khom lưng vái dài về phưong hướng của Tất Trường Xuân. Hai vị nguyên lão Tất gia đứng sau lưng hắn cũng kích động không thôi, động loạt khom lưng vái dài không ngượng dậy nổi. Lão tổ tông uy danh hiển hách thiên hạ, để cho con cháu rạng rỡ quang vinh suốt mấy trăm năm qua.
 
"Võ gia, Kinh gia, Đàm gia hậu bối, xin khấu kiến lão tổ tông!" gia chủ tam gia đồng dạng cũng khom lưng vái dài về phía của Tất Trường Xuân.
 
Không nói đến ba nhà Võ - Kinh - Đàm. Lúc trước, thanh âm của Tất Thủ Chế vừa mới thốt ra, liền đã khiến cho mọi người giật mình kinh sợ. Người này họ "Tất", còn kêu Tất Trường Xuân bằng lão tổ tông. Đây chẳng lẽ không phải...
 
Trừ bỏ Dược Thiên Sầu cùng Lộng Trúc hiểu thấu nguyên nhân bên trong, những người khác, kể cà Nam Minh lão tổ cũng đều ngạc nhiên sững sờ. Còn nhóm tu sĩ Hoa
 
Hạ dù đang trợn mắt há hốc mồm...
 
Lúc này ánh mắt củã chúng nhân đang đào qua đào lại trên người gia chủ tứ đại gia tộc cùng Tất Trường Xuân. Tất Trường Xuân thoáng liếc mắt nhìn mấy người tứ đại gia tộc, khẽ thờ dài nỗi: "Các ngươi chạy đến nơi này làm gì?"
 
Ngữ khí mang theo một chút hiền hòa khó có được, chẳng sợ bao lâu nay hắn nhẫn tâm, nhưng trước mắt đều là con cháu của Tất gia. Mà bản thân hắn ròi đi, tiền đồ trong trương lai còn chưa biết như thế nào. Nói không chừng lần này từ biệt, ngày sau cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Tất Trường Xuân vừa lên tiếng, chúng nhân đối với tứ đại gia tộc đều tan biến hoài nghi. Bọn hắn không ngờ đúng là hậu nhân của Tất Trường Xuân ah!
 
Người này quà nhiên chính là Tất Trường Xuân! Nhóm tu sĩ Hoa Hạ, đầu tiên vô cùng kính ngưỡng đưa mắt nhìn về phía Tất Trường Xuân. Theo sau lại dùng diễn cảm phức tạp nhìn đám người tứ đại gia tộc, không khỏi có chút oán thầm. Tứ gia che giấu quá sâu, có chỗ dựa vững chắc như thế mà không hề phong thanh ra bên ngoài một chút thông tin nào. Chẳng trách tứ gia luôn luôn cùng tiến cùng lùi, nguyên lai là người một nhà có quan hệ mật thiết!
 
Lúc này Tất Thủ Chế đứng thẳng lên, kích động nói: "Hồi bẩm lão tổ tông, nghe nói lão tổ tông muốn đi Đông Cực Thánh Thổ. Làm con cháu tứ gia sao có thể không đến tiễn đưa lão tổ tông chứ? Bằng không, chúng ta sẽ bị người đòi sau thóa mạ vì không giữ tròn chữ hiếu. Xin lão tổ tông đừng tức giận!"
 
"Được rồi." Tất Trường Xuân hướng đám người tứ gia khẽ nâng tay, nói: "Tất cà đứng lên đi!"
 
"Đa tạ lão tổ tông!" Đám người tứ đại gia tộc khấu tạ xong, đều sôi nổi đứng thẳng lưng lên, vô cùng kích động ngắm nhìn thân ảnh của Tất Trường Xuân.
 
Ngoài bốn vị gia chủ ra, thì sáu vị nguyên lão trong gia tộc đều chưa từng được diện kiến qua Tất Trường Xuân. Nguyên bản trong lòng sáu người đối với chuyện tình bốn vị gia chủ đến Yêu Quỷ Vực bái kiến Tất Trường Xuân, luôn tỏ vẻ hoài nghi, nhưng lúc này bao nhiêu nghi ngờ đều đã tan biến sạch. Lão tổ tông là thiên hạ đệ nhất cao thủ, uy chán thiên hạ! Phần vinh quang này, đủ khiến cho con cháu đòi sau của tứ đại gia tộc được nở mày nở mặt ah!
 
"Dược Thiên Sầu!" Đột nhiên Tất Trường Xuân hô lên một tiếng.
 
Dược Thiên Sầu giật mình kinh ngạc, còn tưởng rằng Tất Trường Xuân sẽ không diễn trò ở trước mặt chúng nhân, tiết lộ mối quan hệ sư đồ của hai người chứ! Bất quá lúc này đã kêu tên mình, hiển nhiên là muốn công bố nguyên nhân trong đó rồi. Cho nên Dược Thiên Sầu cũng khom lưng, sảng khoái đáp: "Có đệ từ!"
 
"A.., hắn là..." Bốn phía xung quanh lập tức náo loạn lên. Chúng nhân đều ngây ra như phỗng, không dám tin nhìn nhìn Tất Trường Xuân và Dược Thiên Sầu. Hai người này là quan hệ thầy trò sao?
 
Má ơi! Đám lĩnh chủ chư quốc nhất thời có không ít người toát mồ hôi lạnh. Ngày trước đuổi giết Dược Thiên Sầu, mỗi quốc gia cơ hồ đều có phần tham dự. May mắn tiểu tử này phúc lớn mạng lớn, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, vậy thì tràng cảnh sẽ vô cùng huyên náo ah! Tất Trường Xuân là ai? Tất cà mọi người không cần hoài nghi đến hạ tràng của mình sẽ như thế nào.
 
Không ít người ở trong lòng âm thầm chửi rủa mười tám đòi tổ tông của Dược Thiên Sầu lên. Tiểu tử này bị dồn đến bước đường cùng, thế nhưng vẫn không thèm tiết lộ danh hào của sư phụ ra. Muốn chết cũng không nên kéo theo chúng ta cùng đi ah! May mắn, may mắn tiểu tử này không xảy ra chuyện gì...
 
Lúc này diễn cảm trên mặt đám cao thủ Hóa Thần kỳ, thật đúng là muôn màu muôn vẻ. Hiện giờ không ít người đã thông suốt rồi, chẳng trách tiểu tử này luôn cùng Lộng Trúc hỗn chung một nơi. Chẳng trách, sau khi Văn Lan Phong Tử Yêu Quỷ Vực quay về, liền tuyên bố sẽ làm chỗ dựa cho Dược Thiên Sầu. Chẳng trách tiểu tữ này dám
 
Ngang nhiên làm những điều xằng bậy ở tu chân giới, không quản trời không quản đất, dường như chính là trông cậy vào Tất Trường Xuân đứng ở sau lưng của hắn. Chẳng trách, lúc này hắn có tư cách đứng bên người của Tất Trường Xuân...
 
Nhóm tu sĩ Hoa Hạ, cả đám đều đang dùng ánh mắt phức tạp, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Bóng lưng của hắn tựa hồ như quá cường hãn. Chân tướng vừa mới công bố ra, đối với mọi người mà nói, cũng chẳng khác nào như tiếng sấm nổ bên tai.
 
Lúc này, Tất Trường Xuân mới nhìn vào đám người tứ đại gia tộc, chậm rãi nói: "Tứ gia bọn hắn, nếu an phận thủ thường sống qua ngày, nhưng chẳng may gặp phải phiền toái gì...Không cầu vĩnh viễn trường tồn, không cầu vinh quang hiển hách, ở trong phạm trù năng lực của ngươi, thì hãy để mắt đến bọn hắn một chút. Coi như là thành toàn cho ta cùng tứ gia, một đoạn nhân tình hương khói!"
 
Dược Thiên Sầu cũng không hề kinh ngạc. Mà chỉ chắp tay bình thản đáp: "Sư phụ an tâm, đệ tử đã ghi nhớ."
 
Tất Trường Xuân khẽ gật đầu, nhìn đám người tứ gia khoát tay nói: "Nơi này đã không còn chuyện của các ngươi nữa rồi, mau mau về đi! An phận thủ thường mà sống cuộc đời của riêng mình thôi."
 
Đám người tứ gia đưa mắt nhìn nhau, vốn là đến tiễn đưa lão tổ tông, nhưng hiện giờ lão tổ tông còn chưa đi khuất, tại sao mình đã phải quay trở về rồi. Thấy bốn vị gia chủ dường như còn muốn trình bày. Dược Thiên Sầu liền nghiêm mặt nói: "Bốn vị gia chủ, không nên nhiều lời, nghe theo sư phụ an bài, lập tức quay về đi. Đừng khiển cho sư phụ sinh khí, nếu không các ngươi chính là thứ con cháu bất hiếu đó ah!"
 
Lời đã nói đến nước này, đám người tứ gia cũng không dám trái ý, liền sôi nổi khom lưng vái dài nói: "Cần tuân theo giáo huyến của lão tổ tông, cung tiễn lão tổ tông đi Đông Cực Thánh Thổ bình an vô sự!"
 
Theo sau nhanh chóng đứng lên, trở về phi hành pháp khí. Dưới ánh mắt hâm mộ của chúng nhân, nhanh như chớp phản hồi Hoa Hạ.
 
Đúng lúc này, đám tu sĩ Hoa Hạ bỗng dưng huyên náo lên, phỏng chừng là đang âm thầm bàn bạc với nhau. Tiếp đó nhất tề hướng Tất Trường Xuân khom lưng nói: "Bái kiến Tất lão tiền bối...!"
 
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn đám người này không hiểu bọn chúng đang toan tính cái gì. Bất quá, rất nhanh diễn cảm hóa thành sửng sốt. Chỉ thấy đám người Phù Tiên Đảo vừa khom lưng, ở phía sau bọn hắn có bốn vị nữ tử thân mặc bạch y. Có hai người đang khom lưng, còn hai người vẫn ngây dại đứng kia. Ở trong đám người phi thường nổi bật.
 
Người dẫn đầu, Dược Thiên Sầu nhận thức. Người này chính là chưởng môn Vọng Nguyệt Tồng - Quỳnh Hoa tiên tử. Chỉ thấy Quỳnh Hoa tiên tử đang mún chặt môi, gắt gao nhìn chằm chằm về phía bên này. Mà Hoa Như Ý đứng cạnh nàng, cũng mang thần tình kinh ngạc đưa mắt nhìn về phương hướng này.
 
Dược Thiên Sầu theo ánh mắt các nàng, nghiêng đầu nhìn lại. Nhất thời đã minh bạch tất cả mọi chuyện rồi. Các nàng đang nhìn không phải là ai khác, mà chính là đảo chủ Nam Hải Tử Trúc Lâm, phong lưu lão tiên sinh, Lộng Trúc tiền bối!
 
Mà Lộng Trúc cũng đang trợn mắt há mồm nhìn về phía Quỳnh Hoa tiên tử. Chỉ sợ hắn như thế nào cũng đều không nghĩ tới, lại sẽ gặp được nàng ở trên Huyền Huyền Đảo này!
 
Dược Thiên Sầu vui sướng, thiếu chút nữa đã cười rộ lên. Hắn đang muốn tìm cơ hội đem Quỳnh Hoa tiên tử kéo đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, gặp cái tên nam nhân vô sỉ Lộng Trúc kia. Hiện giờ xem ra, là mình hoàn toàn không cần phải phí sức nữa rồi. Chỉ đứng ngoài quan khán náo nhiệt là xong...
 
Bình Luận (0)
Comment