Bụi cỏ xanh mượt bên hồ nước, có một con đường nhỏ màu xám, hơn mười kỵ đi thành một hàng, dọc theo đường nhỏ bên hồ hướng chân núi phóng xuống. Đó là một ngọn núi đá màu nâu xám, bằng tu vi Dược Thiên Sầu, liếc mắt liền nhìn thấy trên núi có rất nhiều hang động, có người đang liên tục ra vào ở những cửa động, hiển nhiên dùng để ở lại.
Chạy qua hồ nước, ở mặt sau cùng khiến Dược Thiên Sầu có chút trợn tròn mắt. Hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thêm vài lần. Bởi vì.., ngay trong hồ nước tiếp cận chân núi, không ngờ có một nhóm nam lẫn nữ đang ở trong hồ nước trần truồng tắm rửa, những nữ nhân không chút cố kỵ lõa lồ hai vú, đang tụ thành ba thành năm tát nước đùa giỡn, lại còn xướng lên tiếng hát thuần mỹ lại thôi tinh.
Mẹ nó, thật đúng là địa phương tốt! Ánh mắt Dược Thiên Sầu chiếu sáng. Hắn đang nhìn vào hồ nước thì người trong hồ cũng đang hiếu kỳ quan sát hắn. Nguyên nhân chỉ sợ là thấy hắn mặc nhiều y phục như vậy mà cảm thấy hiếu kỳ.
Một đám người đi tới chân núi đều xuống ngựa, Bác Đa đi qua dắt ngựa của mình. Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phíạ, chỉ thấy trên bãi cỏ dưới chân núi có một hàng rào vây quanh. Trên hàng rào buộc không ít ngựa, đám người vừa về cũng buộc ngựa vào nơi đó. Mà bên trong hàng rào có rất nhiều trướng bồng được may bằng da thú thật thô lậu, không ít tiểu hài tử đang chạy giỡn chơi đùa nơi đó.
Hô hấp khí tức thiên nhiên tràn ngập thanh tân, lại nhìn phong thổ dân tình tinh khiết thuần phác như vậy, Dược Thiên Sầu không ngừng cảm khái. Gia Lan buộc ngựa xong hướng hắn đi tới, đứng ngay trước mặt nhìn hắn một hồi, mới nói:
"Không nên chạy loạn. Ta đi bấm báo tộc lão, nếu như các tộc lão đồng ý lưu ngươi lại, vậy ngươi có thể lưu lại, bằng không sẽ đuổi ngươi đi." "Hiểu được." Dược Thiên Sầu cười gật đầu nói. Ánh mắt nhịn không được dừng lại trên thân thể gia Lan, lúc này mới phát hiện khi nữ nhân này đứng thẳng càng hiển lộ rõ vóc người cùng vòng eo kiện mỹ, bộ ngực no đủ, bờ mông vun cao, lại thêm khí tức tràn ngập dã tính, thật sự là vô cùng xinh đẹp.
Gia Lan đối với ánh mắt háo sắc của hắn hồn nhiên không thèm để ý, phất phất tay, trong nhóm người cùng đi có hai nam nhân cường tráng khoanh tay trước ngực, hai người một trái một phải đang theo dõi hắn, ra vẻ như đang giám thị hắn, sợ hắn chạy loạn.
Dược Thiên Sầu cũng không lưu ý, nhìn theo gia Lan lúc lắc mông đi vào trong một hang động trên đỉnh núi. Sau đó lại liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, khoan thai nhìn mọi người đang tắm rửa trong hồ, thầm nghĩ, dùng ánh mắt tinh khiết thưởng thức, thật đúng là nguyên sinh thái a!
Nhưng mà cảnh tượng càng thêm nguyên sinh thái còn đang phía sau...Chỉ thấy không qua bao lâu, nam nữ tắm rửa trong hồ đã thành đôi cùng nắm tay đi lên bờ, sau đó ôm nhau không chút kiêng nể hôn môi.
Sau đó lại thấy một đôi ngã xuống bãi cỏ bên hồ, ở ngay tại chỗ làm luôn chuyện đó, trong tích tắc, ngay bên hồ thật yên tĩnh vang lên tiếng thở dốc hổn hển.
Kháo! Tập thể.., dã chiến đội? Hai mắt Dược Thiên Sầu trợn trừng muốn rơi xuống, thế cục thật sự vượt xa sự dự liệu của hắn...
"Hư.., hư..." Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm huýt sáo. Dược Thiên Sầu yên lặng quay đầu nhìn sang hai bên, chỉ thấy hai nam nhân cường tráng đang dùng ngón tay bỏ vào miệng ra sức huýt sáo thật lớn, thậm chí còn mở ra tứ chi hướng bên hồ làm ra động tác như gồng bắp tay, cổ động cơ thể cường tráng.
Kinh khủng nhất chính là, bọn trẻ vốn đang chạy đùa bên hàng rào, cũng đang leo lên hàng rào hướng những người đang làm tình tập thể huy tay hô to. Cảm giác giống
Như đang làm cổ động viên cho một đại hội thể dục thể thao, mà những nam nhân đang ra sức bên hồ cũng càng thêm ra sức, càng phát ra thanh âm thở dốc và rên rỉ kịch liệt không ngừng quanh quần bên tai không dứt...
Trời ạ! Ca đời này cái gì cũng từng gặp qua chỉ là chưa từng nhìn thấy qua cảnh này...Dược Thiên Sầu vô lực gục đầu xuống tới, triệt để bội phục những người này, triệt để không còn gì để nói.
Mà hai nam nhân đang giám thị hắn thấy hình dạng ủ rũ của hắn liền có vẻ tự hào, trong đó có một người đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu, biểu diễn vóc người khôi ngô cao chừng hai thước của mình đối lập với thân thể có vẻ thấp hơn của Dược Thiên Sầu, lộ ra ánh mắt vô hạn khinh bỉ, Dược Thiên Sầu nhất thời dở khóc dở cười...
Đúng lúc này, gia Lan từ trên núi chạy xuống. Nhìn Dược Thiên Sầu đang ủ rũ hơi sửng sốt, lại nhìn nhìn lại hai nam nhân đang thị uy bên cạnh, nhịn không được cười lên khanh khách. Dược Thiên Sầu ngẳng đầu liếc mắt nhìn nàng, lắc đầu hơi thở dài một tiếng, thực sự không biết nên nói gì mới tốt.
Ai biết bên cạnh hắn có một nam nhân bỗng nhiên nhảy đến trước mặt gia Lan, hoa chân múa tay vui sướng biểu diễn vóc người cường tráng của mình, không ngừng tạo ra những vũ đạo có tính khiêu khích, phảng phất như đang cầu tình yêu. Kết quả càng làm Dược Thiên Sầu cảm thấy trợn tròn mắt, Dược Thiên Sầu thậm chí đang suy nghĩ, lẽ nào ở đây tùy tiện nam nhân cùng nữ nhân nào cũng có thể làm chuyện này?
Gia Lan vỗ cơ ngực kiên cố của hắn, đầy hắn ra, nam nhân nhất thời ủ rũ bỏ đi. Gia Lan đi tới trước mặt Dược Thiên Sầu, cười nói:
"Người mất trí nhớ, ngươi còn nhớ được ngươi tên gì không?" Dược Thiên Sầu ngần người nói:
"Dược Thiên Sầu!" "Tên thật kỳ quái." gia Lan nói thầm một tiếng. Lại nói: "Các tộc lão nói, nữ nhân có thể sinh sôi nảy nở hậu đại, tiểu hài tử là tương lai của tộc đàn, về phần nam nhân phải gánh chịu trọng trách bảo hộ và nuôi dưỡng tộc nhân. Trong tộc chúng ta không thu lưu nam nhân vô dụng, nếu như ngươi có thể từ trong rừng rậm săn được dã thú hung mãnh hoặc lang sói, để chứng minh ngươi là một nam nhân chân chính. Như vậy tộc đàn chúng ta nguyện ý tạm thời thu lưu ngươi. Bằng không sẽ không lãng phí thực vật cho ngươi, sẽ đuổi ngươi ra ngoài. Ngươi có dũng khí tiếp nhận khảo nghiệm này hay không?
"
"Ách...Dược Thiên Sầu cúi xuống quan sát thân thể mình, lẽ nào mình thoạt nhìn lại yếu đuối như vậy, ngay cả một con sói cũng giết không được?
Nói lời thành thật, hiện tại hắn cũng không muốn cứ ngây người ở chỗ này, cùng đám người nguyên thủy này xen lẫn cùng nhau, cũng thật làm thấp thân phận chưởng hình sử Yêu Quý Vực. Thế nhưng hắn còn không biết Đông Cực Thánh Thổ ra sao, phải tạm thời tìm một chỗ đặt chân làm điểm tựa, tốn chút thời gian lý giải. Bằng không nếu xông loạn không chừng sẽ rước lấy phiền phức...
Hắn dở khóc dở cười hít hít mũi, nói: "Tiếp thu khảo nghiệm không thành vấn đề. Ta nghĩ muốn hỏi một chút, bộ tộc của các ngươi là bộ tộc gì?
" Hắn vô ý thức nhìn đám người đang dã chiến bên hồ.
"Thực Nhân tộc!
" gia Lan cười nói.
Kết quả làm Dược Thiên Sầu càng hoảng sợ, kinh ngạc nói: "Thực Nhân tộc?
" Hai gã nam nhân bên cạnh nhất thời cười ha ha lên, phảng phất như đang cười Dược Thiên Sầu nhát gan.
"Không cần sợ!
" gia Lan cũng cười lên khanh khách, chỉ vào đồ đằng trên cánh tay mình nói: "Đây là Thực Nhân bạch tuộc. Từ xa xôi vẫn luôn sinh sôi nảy nở tới hôm nay, chúng nó vốn là một loại sinh vật sinh hoạt trong biển rộng, sau không biết do nguyên nhân gì, trong ba thước biến rộng chung quanh lại bị cấm đồng. Động vật trên
Đất bằng cũng không còn được biển rộng ôm ấp, mà những Thực Nhân bạch tuộc cũng đã thói quen sinh hoạt trên lục địa. Bọn chúng thích trốn dưới nền cát săn bắt người hoặc động vật qua lại. Bởi vì nó là dẫ thú cường đại cùng hung mãnh nhất trong vùng này, cho nên trở thành tượng trưng của bộ tộc chúng ta, đó là nguyên nhân chúng ta có tên là Thực Nhân tộc, cũng không phải chúng ta ăn thịt người.
"
"Nga!
" Dược Thiên Sầu gật đầu, biểu thị đã hiểu được, sau đó hỏi: "Ta làm sao tiếp thu khảo nghiệm, hiện tại đi vào rừng rậm săn thú sao?
"
"Phải có người của chúng ta theo ngươi bồi bạn, tận mắt chứng kiến ngươi giết chết dã thú hung mãnh.
" Nói xong bỗng nhiên đưa tay chỉ chỉ, cười nói: "Ngày mai ngươi cùng bọn họ đi săn thú đi."
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơi nghiêng bên rừng rậm đi ra một đội nhân mã. Họ mang theo đủ loại dã thú được săn trở về, có đặt trên lưng ngựa, có khiêng trên tay, có thể nói là thắng lợi quay về. Nhất là một gã nam nhân cường tráng đi phía trước, trên vai khiêng một đầu gấu ngựa, phỏng chừng phải có tới mấy trăm cân! Ngay cả Dược Thiên Sầu cũng có chút thầm giật mình, một người phàm có thể khiêng vật nặng như vậy, khí lực thật lớn.
Đội nhân mã trở về, lập tức khiến cho những hài từ chung quanh hoan hô. Đều chạy đi ra nghênh tiếp, thuận tiện xem thử hôm nay đã săn được bao nhiêu động vật. Con mồi hung mãnh nhất lại là thú gì, tên nam nhân khiêng gấu ngựa đi thẳng tới, bỗng nhiên "ầm
" ném con mồi xuống đất, ngay mặt đất cũng phải chấn động, đó là một đại hán cao hai thước thật khôi vĩ, phụ trọng đi xa như vậy không ngờ mặt không đỏ không thở dốc, đang lườm đôi mắt to hiếu kỳ quan sát Dược Thiên Sầu...
"Đây là ca ca Bác Đa tên Bác Lực. Là dũng sĩ và nam nhân cường tráng nhất ở đây.
" gia Lan cười nhìn Dược Thiên Sầu giới thiệu, sau đó lại giới thiệu với Bác Lực: "Đây là một người mất trí nhớ thật thương cảm. Tên Dược Thiên Sầu, ngày mai hắn cùng các ngươi đi săn thú, nếu như săn được hung mãnh dã thú, các tộc lão sẽ tạm thời thu lưu hắn.
"
Bác Lực ngần rạ, lập tức chỉ vào Dược Thiên Sầu ha ha cười to nói: "Nam nhân gầy yếu nhất của chúng ta ở đây cũng còn cường tráng hơn ngươi. Chỉ thân thể này của ngươi cũng có thể săn được dã thú hung mãnh? Nếu như bị dã thú cắn đứt cổ, tính mạng ngươi sẽ không có, ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây đi!
"
Hiện tại Dược Thiên Sầu đã nghĩ bước tới đập hắn một trận, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười nhàn nhạt: "Có thể thử xem. Nếu như thật sự bị dã thú cắn đứt cổ, đó là mạng của ta.
" Hắn học khẩu khí người ở đây nói chuyện.
Bác Lực còn đang lắc đầu, gia Lan có chút mất hứng nói: "Bác Lực, các tộc lão đã đồng ý.
"
Bác Lực sửng sốt nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Vậy được rồi! Ngày mai chúng ta mang theo ngươi.
"
Nói xong xoay người hướng đám nam nữ là làm xong chuyện huy cánh tay quát to: "Ô!" Đám nam nữ kia đều chạy tới, hỗ trợ dỡ những con mồi đem xuống, thấy săn được thật nhiều thú ai cũng đều vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này, Bác Lực bỗng nhiên bế bổng gia Lan lên, đi tới bên hồ, mà gia Lan cũng dùng hai tay ôm cổ hắn thâm tình nhìn hắn. Dược Thiên Sầu không nói gì, mắt mở trừng trừng nhìn hai người cởi hết nội khố vốn đã không nhiều lắm cùng tắm uyên trơng, tắm xong lại không chút cố kỵ làm ra vận động kịch liệt ngay bên hồ... Nguồn: http://truyenggg.com
Xem qua tràng diện kia một lần, biểu tình trên mặt Dược Thiên Sầu đã thành thói quen. Bất quá chút ý niệm kỳ quái ban đầu với gia Lan đã bị hắn ném lên chín tầng mây, cảm giác có chút ngán ngầm. Ánh mắt hắn nhìn ra viễn phương, không biết hiện tại Tất Trường Xuân đã chạy đi đâu...