Dược Thiên Sầu cũng phát giác tình tự Ngạc Tiên Quân có chút không thích hợp, ra vẻ sau khi biết được Vạn Kiếm Ma Quân đã chết, ý chí cầu xin đầy tràn trước đó trong nháy mắt liền suy sụp. Bất quá ngẫm lại cũng có thể lý giải, thử nghĩ một người bị nhốt dưới đáy hồ u ám suốt mười vạn năm, nếu không có lý do để hắn kiên trì sống sót, dù cho hắn là thần tiên, cũng khó thừa thụ sự nặng nề bị nhốt suốt mười vạn năm như thế.
Nói vậy tìm kiếm Vạn Kiếm Ma Quân báo thù đó là lý do khiến hắn kiên trì sống sót. Hôm nay đột nhiên biết được Vạn Kiếm Ma Quân đã chết, mục đích duy nhất khiến hắn sống sót kia đột nhiên đã không còn. Trong lúc nhất thời khẳng định sẽ sản sinh sự mờ mịt nản lòng thoái chí, thần tiên cũng là người a! Chỉ là cấp bậc khác nhau mà thôi, nếu như không còn thất tình lục dục, sao lại còn đi đánh đánh giết giết.
"Nga! Truyền thuyết gì vậy?" Dược Thiên Sầu cười nói:
"Ta chăm chú lắng nghe." Hắn còn chưa nói hết, Ngạc Tiên Quân đã chậm rãi nói: "Tương truyền ở thời viễn cổ xa xưa, khi đó còn chưa có Tiên giới, Minh Giới và Ma giới. Có người nói là thời gian thiên địa sơ khai. Thế gian tồn tại vài vị cổ thần cổ lão. Chính là lúc vạn vận linh trí mới sơ hiện, mỗi người đều tự có thần thông cao siêu. Giữa cổ thần cũng có tranh đấu, có một lần có hai vị cổ thần đánh nhau, trong đó một vị thua thiệt nhiều, nhưng lại đánh không thắng được vị kia, vị cổ thần chiến bại bởi vì muốn phát tiết hận thù cá nhân, cuối cùng giận dữ phóng xuất ra hai hồn bảy phách trong ba hồn bảy vía, hóa thân thành chín khỏa mặt trời, muốn giết chết toàn bộ sinh linh trên thế gian. Thử nghĩ bầu trời trong một thoáng lại xuất hiện tới mười mặt trời, sinh linh trên thế gian làm sao có thể sinh tồn được nữa, ngay cả biển rộng cũng phải khô cạn."
"Hậu Nghệ xạ nhật? (Hậu Nghệ bắn mặt trời) " Dược Thiên Sầu đột nhiên không nhịn được cả kinh kêu lên. Có người nói về điển cố mười mặt trời, hắn liền không nhịn được liên tưởng lên đầu Hậu Nghệ. Lần trước Lộng Trúc có nói qua với hắn về việc này, nhưng chỉ là vì tham thảo tu vi, không có nhắc tới bất luận quan hệ gì với Vạn Kiểm Ma Quân.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG "Không sai, xem ra ngươi cũng có nghe nói qua về truyền thuyết này. Một vị cổ thần khác trước khi bắn mặt trời được gọi là đại thần Nghệ. Có người nói trong tay hắn có một cây cung, gọi là Nhật, là vô thượng thần cung, uy lực vô cùng, có thể khai thiên tích địa. Đại thần Nghệ nguyên bản cũng là một người hiếu chiến hung ác độc địa, nhưng khi nhìn thấy mười mặt trời trên bầu trời khiến cho sinh linh đồ thán, liền nảy thiện tâm, nguyện dùng lực bản thân triệt để dẹp loạn trận phân tranh này, vì vậy dùng vô thượng cung thần bắn chín mặt trời. Thế nhưng trận tai nạn kia cũng do hắn khiến cho phát sinh, nhưng cũng do chính hắn kết thúc. Một chính một phản, một thiện một ác, làm cho người ta khó có thể đánh giá. Hậu nhân vì muốn khen ngợi thiện lương, liền đem đại thần Nghệ tôn xưng là Hậu Nghệ, phân chia với chữ Nghệ trước kia. Cũng bởi vậy thế gian mới bắt đầu có phân chia thiện ác. Đây cũng là lý do vì sao ngươi nghe nói Hậu Nghệ xạ nhật, bốn chữ này đại biểu cho chính nghĩa thiện lương."
"Nguyên lai là có chuyện như vậy? Di...Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?" Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười, đột nhiên phát hiện lão yêu quái có chút giống lão sư trong nhà trẻ, đem mình xem như tiểu hài tử để giáo dục. Hắn vô lực nói:
"Truyền thuyết này lại có quan hệ gì tới vạn thanh phi kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân?" "Là ngươi hỏi ta về Hậu Nghệ xạ nhật, nên ta mới nói với ngươi thôi!" "Ách...Vậy ngươi nói chuyện trước đó đi!" Ngạc Tiên Quân dừng một chút, tiếp tục nói: "Mười mặt trời vừa ra, vạn vật gặp phải sự dày vò, đại địa đã từng sinh cơ vô hạn biến thành nhân gian luyện ngục. Những vị
Cổ thần khác không muốn tham dự cuộc tranh đấu của hai người, vì vậy liên thủ mở ra một thế giới khác để cư trú, cũng chính là thần giới của hiện tại. Cuối cùng trên trời dưới đất cũng chỉ còn hai vị đại thần kia giằng co. Đại thần Nghệ vì muốn bù đắp sự thương tổn cho nhân gian do chính sai lầm của mình gây ra, cuối cùng quyết định vì muốn triệt để chấm dứt trận phân tranh này, vì vậy đồng dạng phóng xuất ra hai hồn bảy phách trong ba hồn bảy vía dung hợp vào chín cây Khai Thiên Tích Địa Tiến, sau đó dùng vô thượng cung thần, liên tục bắn ra chín mũi tên, mỗi mũi tên kinh thiên động địa, sơn hà lệch cả vị trí. Có người nói, chín mũi tên cũng không phải bắn rơi chúi mặt trời do vị đại thần kia hóa thân, mà là đem một nhân gian biến thành mười nhân gian, mỗi một mũi tên bắn ra lại phân chia thành một thời không. Chín mũi tên đem chín mặt trời phân biệt đưa tới chín không gian khác, mười mặt trời không thể gặp lại, từ đó về sau trên bầu trời chỉ còn lại một mặt trời."
Dược Thiên Sầu nghe được ánh mắt đăm đăm, chín mũi tên phân ra mười thời không. Mà ở tại thế giới kiếp trước của hắn cũng có nghe truyền thuyết về Hậu Nghệ xạ nhật, đó khẳng định không phải trùng hợp. Lẽ nào nói, không gian ở kiếp trước của mình cũng là một trong mười thời không do chín mũi tên của Hậu Nghệ phân chia? Chẳng lẽ mình từ không gian bên đó xuyên qua tới không gian bên này?
Hai thế giới hoàn toàn phát triển theo hai hướng khác nhau, nhưng lại thần kỳ xuất hiện một điểm chung. Đó là đều nhắc tới chuyện Hậu Nghệ xạ nhật, đây rốt cục ý nghĩa là gì? Hắn loáng thoáng cảm giác được, truyền thuyết về Hậu Nghệ của thế giới này càng thêm đáng tin cậy. Bởi vì truyền thuyết về Hậu Nghệ xạ nhật của thế giới kiếp trước chỉ là thần thoại, mà thần thoại trong thế giới này lại là hiện thực, phi thiên độn địa đều có thật sự.
Nếu như nói cách nói về Hậu Nghệ của thế giới này là thật, xét phương hướng phát triển của hai thế giới đem so sánh, đó là chẳng phải là nói, mười không gian đều có phương hướng phát triển khác nhau? Mà bước ngoặt chân chính, là ở sau khi Hậu Nghệ xạ nhật...
"Có người nói thần giới có vị đại thần đem chín mũi tên mà đại thần Hậu Nghệ bắn ra gọi là Độc Cô Cửu Tiễn, ngụ ý đại biểu cho một không gian cô độc. Mà Vạn Kiếm Ma Quân không biết từ nơi nào thu được một mũi tên trong Độc Cồ Cừu Tiễn của đại thần Hậu Nghệ bắn ra. Độc Cồ Cửu Tiễn có thể lớn có thể nhỏ, còn có thể phân ra một vạn thanh phi kiếm. Sau khi vạn kiếm hợp nhất, liền có thể tổ hợp thành Độc Cô Cửu Tiễn, cũng chính là Khai Thiên Tích Địa Tiễn của đại thần Nghệ. Hiện tại ngươi đã biết lai lịch vạn thanh phi kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân rồi chứ? Hiện tại ngươi đã biết sự lợi hại của vạn thanh phi kiếm phải không?"
"Khai Thiên Tích Địa Tiễn...Độc Cồ Cửu Tiễn..." Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu, cảm giác nghe qua việc này thật quá kỳ huyễn. Hắn suy nghĩ hỏi:
"Nói cách khác, Độc Cồ Cửu Tiễn hẳn là chúi mũi tên mới đúng, chỉ là phân biệt chia ra ở thời không và không gian khác nhau. Mà trong không gian này vừa có một mũi tên, vừa lúc lại bị Vạn Kiếm Ma Quân lấy được, là ý tứ như vậy phải không?" "Nếu như truyền thuyết là thật, hẳn là như vậy." Ngạc Tiên Quân chậm rãi trầm ngâm nói.
"Chậc chậc! Nói như thế, phi kiếm áp chế ngươi chính là một trong phân thân của thần khí. Trách không được làm cho ngươi không thể thoát thân." Dược Thiên Sầu ha hả cười nói. Hắn lại ngạc nhiên hỏi:
"Nhưng nó cũng không quá mức như vậy chứ! Vậy vì sao ngươi không thể thoát thân?" Ngạc Tiên Quân bất đắc dĩ nói: "Đó cũng là ta không may, mệnh hồn trong ba hồn bảy vía của ta vừa vặn bị nó ghim trúng, nhưng dù là như vậy ta cũng có biện pháp thoát thân. Một kiếm này không đủ làm ta trí mạng, dù ta không cần dùng tu vi, dựa
MiÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiiiiÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊKÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊKiiiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiaÊKÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊtÊiÊiÊiÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊKÊÊKÊm
Vào thân thể huyết nhục cũng có thể hất được nó ra. Nhưng.., mỗi một mũi Độc Cô Cửu Tiễn đều có dung nhấp hồn phách của đại thần Nghệ, trên thân kiếm này có hồn phách tàn dư của đại thần Nghệ. Dù là hồn phách tàn dư, cũng là đại thần Nghệ a! Quá cường đại! Ghim trên mệnh hồn của ta, trực tiếp kinh sợ ba hồn bảy vía của ta không thể nhúc nhích. Điều này ngươi hẳn là có thể lý giải được đi? Người đánh mất ba hồn bảy vía liền mất đi năng lực tự chủ, giống như cái xác không hồn. Căn bản không thể khống chế chính thân thể của mình, kết quả ngươi cũng thấy, ta vẫn không thể nhúc nhích nằm ở đây suốt mười vạn năm."
"Ha hả! Thật đúng là không may! Di! Sai..." Dược Thiên Sầu lạnh giọng:
"Lão yêu quái, ngươi đang gạt ta đi! Vậy phân thân mấy con ngạc ngư của ngươi là chuyện gì xảy ra? Không thể thi triển tu vi, còn có thể làm ra phân thân, ngươi gạt quỷ sao!" "Ai! Ngươi có điều chẳng biết, kỳ thực ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra." Ngạc Tiên Quân kỳ quái nói: "Cũng không biết do nguyên nhân gì, đại khái mỗi ba trăm năm một lần thì hồn phách tàn dư của đại thần Nghệ lại yếu đi một đoạn thời gian, nếu không phải vậy ta căn bản không cách thi triển tu vi truyền âm đối thoại với ngươi. Thể nhưng yếu thì yếu, vẫn có thể duy trì áp chết. Nhưng là có điểm buông lỏng, để cho ta có thể thi triển tu vi được một chút. Mỗi ba trăm năm sẽ dùng bổn mạng máu huyết tạo ra một con ngạc ngư nhỏ phân thân. Dùng nhiều thời gian một chút, chỉ cần nhiều phân thân, đến lúc đó cùng đoàn kết lên là có thể trợ ta nhổ phi kiếm ra. Nhưng ai biết đụng phải ngươi, làm mấy trăm ngạc ngư phân thân của ta đều chết hết."
Dược Thiên Sầu ngần người, phỏng chừng có quan hệ tới việc ba trăm năm Đông Cực Thánh Thổ lại mở ra một lần. Hắn hí mắt trầm giọng nói:
"Vậy con ngạc ngư khổng lồ khi nãy là chuyện gì xảy ra? Ta vì sao không phát hiện nó?" Nói xong nhìn xung quanh đáy hồ.
Chỉ thấy thân thể dài trăm thước dưới đáy hồ chợt nổi lên bạch quang, bạch quang dần dần hiện lên trên lưng hắn, đột nhiên bạch quang biến mất, một con ngạc ngư lớn dài hơn ba mươi thước đang di động chung quanh có vẻ dị thường hung hãn.
Dược Thiên Sầu cà kinh, lập tức cành giác lạnh lùng nói:
"Lão yêu quái, đây là ý tứ gì?" Nhưng Ngạc Tiên Quân không trả lời hắn, thẳng đến khi Dược Thiên Sầu chuẩn bị hướng con ngạc ngư khổng lồ công kích, con ngạc ngư này lập tức hóa thành bạch quang bắn trở về bản thể Ngạc Tiên Quân.
"Ta chỉ có thể dùng tu vi hữu hạn, nếu huyễn hóa ra nó, ta không khả năng trả lời ngươi được nữa." Ngạc Tiên Quân nói.
"Đây là ảo giác? Nhưng vì sao nó lại có năng lực công kích thực thể?" "Ta xem như xuất thân từ Thủy tộc, một chút tiểu bí quyết khống thủy cũng hiểu được. Huyễn ảnh cùng khống thủy dung hợp lại, đó là hiệu quả công kích mà ngươi nhìn thấy." "Nguyên lai là như vậy." Dược Thiên Sầu hồ nghi nói:
"Nếu ngươi có thể khống thủy, vậy sao không mượn lực lượng của nước để nhổ thanh kiếm này ra?" "Tiểu huynh đệ, câu hỏi của ngươi đúng thật là nhiều." Ngạc Tiên Quân than thở:
"Đây là năng lực cực hạn mà hiện tại ta có thể làm. Nếu không phải vậy, bằng vào tu vi của ngươi làm sao có thể dùng sáu cây trường mâu đẩy lùi công kích của nó. Ngay trường mâu ngươi ném ra còn không chống đối được, làm sao nhổ được thanh trọng kiếm này ra."