Tinh Thần Châu

Chương 735

Tất Trường Xuân đang khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này bất thình lình mở hai mắt ra, vừa nhìn thấy Ngạc Tiên Quân, cà người liền mạnh mẽ bộc phát ra chiến ý. Sau khi ánh mắt lướt đến Dược Thiên Sầu thì không khỏi ngấn ra, đánh giá hai người một phen xong, mới thu liễm chiến ý, chậm rãi nhắm mắt vào, phỏng chừng cũng đã nhìn ra hai người khá là thân thuộc.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu có bao nhiêu khiếp sợ thì hiển nhiên không cần phải nhắc đến. Mặc dù biết Đông Cực Thánh Thổ có rất nhiều cao thủ của Tiên - mình nhị giới. Nhưng Tất Trường Xuân ở trong lòng của hắn đã là truyền thuyết về một cái chiến thần bất bại. Như thế nào hắn cũng không tưởng tưởng nổi, Tất Trường Xuân cũng sẽ thụ thương, hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng dường như là vô cùng chật vật.
 
Chiếc thanh bào trên người đã rách nát nhiều chỗ. Nhất là vùng ngực có một cái thủ chưởng in hẳn, có thể nhìn thấy máu me nhầy nhụa ở chỗ này. Không biết là tổn thưong gì, xung quanh vạt áo cũng nhuốm đầy máu tươi, lúc này đã khô cong trở thành màu đỏ sẫm.
 
Thế nhưng dung nhan trước mặt vẫn tràn đầy ngạo khí, bất quá chỉ hơi có vẻ tái nhợt mà thôi...
 
Dược Thiên Sầu trong lòng dâng lên một trận kích động, nhanh chóng xoay người bày ra một cái kết giới cách âm. Sau đó nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, quỳ ở bên cạnh Tất Trường Xuân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ, là kẻ nào làm cho ngài bị thưcmg?"
 
Bất quá Tất Trường Xuân vẫn im lặng điều tức, chưa đáp lời hắn. Nhưng Ngạc Tiên Quân lại có chút kinh nghi nói: "Dược Thiên Sầu, người này là sư phụ của ngươi."
 
Sau khi chứng kiến Dược Thiên Sầu gật đầu thừa nhận. Hắn không khỏi cẳn thận đánh giá Tất Trường Xuân, kết quả khiến cho hắn lắp bắp kinh hãi không thôi. Bởi vì hắn cư nhiên lại không thể nhìn thấu tu vi của Tắt Trường Xuân.
 
Hiện giờ tu vi của hắn đang là Thượng Tiên hậu kỳ. Chiếu theo phỏng đoán, người đang bị thưong này, chẳng lẽ tu vi đã vượt qua hắn sao? Nhưng kì quái chính là, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, người bị thương này chỉ có nhục thân bình thường, mả chưa có tiên thể. Làm sao hắn có thể thừa nhận tu vi cao thâm như vậy đây chứ? Chuyện này quả thực là bất khà tư nghị.
 
Ánh mắt thoáng chuyển qua, dừng ở trên người Dược Thiên Sầu, nhất thời tự cho là mình đã hiểu ra. Chính mình đồng dạng cũng nhìn không thấu nổi tu vi của Dược Thiên Sầu, nhưng tiểu tử này bất quá tu vi mới chỉ đến Độ Kiếp sơ kỳ. Hắn và người bị thưong có mối quan hệ thầy trò. Nói như thế hai người này tất sẽ phải tu hành pháp quyết kì quái giống nhau. Cho nên mới khiến người khác nhìn không thấu tu vi. Nếu không nhục thể phàm nhân căn bản là không bao giờ thừa nhận nổi tu vi cương hãn siêu việt như thế.
 
Thấy Tất Trường Xuân không nói gì. Dược Thiên Sầu càng sốt ruột hơn: "Sư phụ, trước ta đưa ngài quay về nhé! Địa phương cổ quái này, căn bản là không thích họp để vận công chữa thương. Ngược lại sẽ làm hao tổn chân nguyên."
 
Chờ thêm hồi lâu sau, không thấy sư phụ lên tiếng hồi đáp. Dược Thiên Sầu cắn răng, đang chuẩn bị đưa Tất Trường Xuân quay về Yêu Quỷ Vực. Thì đột nhiên thấy Tất Trường Xuân khẽ thở dài một hơi, mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Ngạc Tiên Quân nói: "Tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, ngươi là ai?"
 
Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến cho Ngạc Tiên Quân giật mình cà kinh. Người này lại có thể nhìn thấu tu vi của mình sao? Chẳng lẽ tu vi của hắn đã vượt qua chính mình? Bất quá Ngạc Tiên Quân đưa ánh mắt hồ nghi nhìn sang Dược Thiên Sầu, hiển nhiên Ngạc Tiên Quân đang hoài nghi Dược Thiên Sầu đã tiết lộ thân phận của mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Ngạc Tiên Quân chưa kịp trả lời. Thì Dược Thiên Sầu đã vội vàng giải thích: "Sư phụ, hắn là bằng hữu ta mới nhận thức không lâu. Vốn từng là Ngạc Tiên Quân trong mười hai tiên quân dưới trướng Tiên Đế."
 
Tất Trường Xuân nghe vậy cũng hơi động dung, thoáng nhìn về phía Ngạc Tiên Quân, trầm ngâm nỗi: "Theo ta được biết, hiện giờ Tiên giới đúng là có hai vị tiên quân chấp chưởng phiến đại lục này. Hơn nữa tu vi đều đạt tới cảnh giới Tiên Đế trung kỳ. Nhưng ta xem tu vi của ngươi bất quá chỉ mới là Thượng Tiên hậu kỳ. Điều này là vì sao?"
 
Nghe ý tứ trong lời nói của Tất Trường Xuân, thì trong khoảng thời gian này hắn đã khá am hiểu về tình huống ở trong Đông Cực Thánh Thổ. Bất quá, Dược Thiên Sầu nhanh chóng hưóng Tất Trường Xuân giải thích, đem tình huống mình cứu Ngạc Tiên Quân nói qua một lần. Lúc này mới tiêu trừ được nỗi nghi ván ở trong lòng của Tất Trường Xuân.
 
Tất Trường Xuân nhìn về phía Ngạc Tiên Quân, ánh mắt nhiêu ít cũng mang theo vài phần đồng tình. Không nghĩ ra người này cư nhiên đã bị trán áp những mười vạn năm. Nên không khỏi gật đầu cảm khái nỗi: "Hóa ra là thế!"
 
Bất quá ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu thì lại không khỏi có chút cổ quái. Gã đệ từ tiện nghi này coi như cũng là nhân tài, có địa phương nào mà hắn không dám xông pha, quả đúng là phải phục hẳn.
 
"Sư phụ, ta đưa ngài quay về chữa thương nhé! Nơi này không an toàn lắm đâu." Dược Thiên Sầu lo lắng nói.
 
Bất quá vẫn không thấy lão nhân gia hồi đáp. Dược Thiên Sầu khá hiểu tính tình của Tất Trường Xuân, chính hắn cũng không miễn cưỡng nổi, đành phải quay đầu lại hỏi: "Lão yêu quái, ngươi còn linh đan chữa thương nào không?"
 
Ngạc Tiên Quân cũng không hẹp hòi, vung tay lên, lấy ra một chiếc bình sứ, đưa ra: "Đây là âm Dương Hồi Xuân Đan, hiệu quả chữa thương không tệ. Đối với tu sĩ nhân gian mà nói, chỉ cần còn hơi thở, liền có thể chữa khỏi bách bênh. Dùng một viên là đủ rồi!"
 
"Lão yêu quái, đa tạ ngươi!" Dược Thiên Sầu vội vàng chụp lấy chiếc bình sứ, vừa tính mở nắp bình ra. Thì đã bị Tất Trường Xuân vươn tay ngăn cản. Chỉ thấy Tất Trường Xuân lắc đầu nói: "Không cần, lần này ta nhân họa đắc phúc. Tuy rằng bị thưong nhưng đối với ta cũng không phải là chuyện tình gì xấu. Ta mơ hồ đã lãnh ngộ được cảnh giới Trọng Chú Nhục Thân trong đại đạo huyền ào. Không cần vội vàng trị thương, lưu lại những vết thương này để cho ta tỉ mỉ nghiền ngẫm."
 
"Trọng Chú Nhục Thân." Ngay cà Ngạc Tiên Quân cũng không nhịn được mà phải phát ra một tiếng kinh hô. Ánh mắt nhìn về phía Tất Trường Xuân giống như đang nhìn một con quái vật.
 
Dược Thiên Sầu nhìn vết thương trên ngực Tất Trường Xuân, cũng không biết phải khuyên giải như thế nào. Bất quá lão nhân gia đã không cần linh đan, vậy thì ngài cứ chậm rãi lãnh ngộ thôi! Hắn cũng không đem bình sứ trà lại cho Ngạc Tiên Quân, mà thuận tay đút vào trong người, tò mò hỏi: "Sư phụ, ngài rốt cuộc đã giao thủ cùng ai mà khiến cho ngài bị thương thành ra thế này?"
 
Tất Trường Xuân cũng không giấu diếm, giản lược nói qua: "Ta nghe nói Đại Lãnh Chúa các thành đều có tu vi Đại Tiên hậu kỳ, nên trực tiếp tìm đến thành gần nhất khiêu chiến. Nào ngờ trong phủ vị Đại Lãnh Chúa kia mới có một nhóm khách nhân đến từ Tiên Thành. Sau khi xảy ra giao tranh, ta bị chúng vây công, giết được vài tên, nhưng chính bản thân cũng bị thưong không ít. Ta bị ba gã Đại Tiên hậu kỳ vây công đánh trọng thương. Bất quá cuối cùng vẫn giết được ba gã này. Bởi vì muốn tìm địa phương chữa thương, nhưng không quen thuộc chỗ nào. Vì thế theo bản năng quay về đây, kết quà bời vì thương thế nghiêm trọng không chống đỡ nổi, nên đã hôn mê roi xuống hồ nước kia. Đại khái chỉ có như thế."
 
Mặc dù Tất Trường Xuân giản lược nói qua. Nhưng Dược Thiên Sầu nghe xong lại cảm thấy hết hồn, trong lòng oán thầm, lão nhân gia nhà mình quá mức điên cuồng ah! Bằng vào tâm tính cao ngạo của Tất Trường Xuân, Dược Thiên Sầu có thể khẳng định, trận chiến kia sẽ phi thường khủng bố. Nếu không, với cái tâm tính cao ngạo của Tất Trường Xuân, sao lại chấp nhận quay về tìm nơi ẳn náu chữa thương đây chứ?
 
Ngạc Tiên Quân diễn cảm kính nể nhìn về phía Tất Trường Xuân. Tuy không biết lời này là thực hay giả, nhưng hắn có thể tru sát ba gã Đại Tiên hậu kỳ liên thủ công kích, thì tu vi của hắn chẳng lẽ đã tới cảnh giới Tiên Đế sơ kỳ sao?
 
Bởi vì Ngạc Tiên Quân nhìn không thấu tu vi của Tất Trường Xuân, cho nên phỏng đoán người này thấp nhất tu vi cũng phải đến cảnh giội Đại Tiên rồi. Nhưng khiến chọ Ngạc Tiên Quân trăm mối khó giải chính là, nhục thể phàm nhân kia, làm sao có thể năng chứa đựng nổi tu vi cao thâm như thế? Người này rốt cuộc đã chịu đựng như thế nào?
 
Dược Thiên Sầu dờ khóc dờ cười: "Sư phụ, đệ tử mạo muội xin hỏi ngài một câu. Tu vi của ngài rốt cuộc là đã tới cảnh giới nào rồi?"
 
Tất Trường Xuân hơi dừng một chút, trầm ngâm suy tư trong chốc lát nói: "Ta đã đem nhất phách thiên trùng dung nhấp vào Mệnh Hồn rồi."
 
"Đây là sao?" Dược Thiên Sầu mờ mịt nói. Không có được câu trả lời thuyết phục của Tất Trường Xuân, đành phải quay về phía Ngạc Tiên Quân dò hỏi: "Lão yêu quái, nhất phách thiên trùng dung nhấp Mệnh Hồn thì tính là có tu vi gì?"
 
Ngạc Tiên Quân ánh mắt lóe lên tinh quang, trầm ngâm nói: "Nhất phách thiên trùng dung nhấp Mệnh Hồn, đại biểu cho tu vi Đại Tiên sơ kỳ." Theo sau ánh mắt nhìn vào Tất Trường Xuân dò xét hỏi: "Tôn giá tu vi không tồi! Nhưng ta khó mà tin được, ngươi dựa vào tu vi Đại Tiên sơ kỳ mà có thể giết chết ba gã Đại Tiên hậu kỳ liên thủ tán công, huống chi còn có thêm những người khác đang vây công ngươi!"
 
Ý tứ trong lời nói của hắn đã phi thường rõ ràng. Hắn không tin vào lời nói của Tất Trường Xuân. Nhung Dược Thiên Sầu thì vẫn tin tưởng, bởi vì Dược Thiên Sầu quá hiểu tính cách của Tất Trường Xuân, lão nhân gia tâm cao khí ngạo sẽ chẳng bao giờ thèm nói dối phụ họa danh tiếng cho mình. Chỉ ngạc nhiên kinh hô: "Nguyên lai tu vi của sư phụ đã tới cảnh giới Đại Tiên sơ kỳ. Chẳng trách ngày trước có thể thoải mái giết chết cái tên sứ giả Minh Giới kia."
 
Tất Trường Xuân cũng không quản tới hắn, mà gương mắt nhìn về phía Ngạc Tiên Quân, đạm nhạt nói: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Chuyện này cùng ta không có quan hệ."
 
Bầu không khí nháy mắt biến thành khẩn trương lên...
 
Bình Luận (0)
Comment