Tinh Thần Châu

Chương 758

Lẽ nào chính mình đã thực sự bước vào Hóa Thần kỳ? Dược Thiên Sầu để tay lên ngực tự hỏi, cả người hưng phấn có chút run lên, tuy rằng trong cơ thể ẩn chứa năng lượng cường đại nói cho hắn không sai, nhưng hắn lại có loại cảm giác như đang nằm mơ, không thể tin được là sự thật.
 
Hắn hít sâu một hơi chậm rãi đứng lên, cốt cách cả người ba ba rung động, tinh mang trong ánh mắt bắn ra bốn phía nhìn lên đỉnh đầu của mình. Đột nhiên một cỗ khí thế khổng lồ từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, cả người giống như mũi tên rời dây cung, trực tiếp hướng phía trước vọt tới. "Oanh" một tiếng vang rền... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Gió cuốn bụi vàng trên binh nguyên rộng lớn, trạng thái như vậy không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
 
Mặt trời chói chang chiếu gay gắt xuống đại địa màu vàng, bỗng nhiên mặt đất rung động một trận, mặt đất bằng phẳng chợt "phanh" một tiếng tạc ra một lỗ hổng tối như mực. Bụi mù nổ bắn ra tung tóe, một bóng người thoát ra khỏi mặt đất, trong giây lát đã sừng sững đứng bất động trên khoảng không.
 
Dược Thiên Sầu lẳng lặng phiêu phù trên không trung, kích động không ngớt nắm chặt hai tay. Hắn dựa vào thân thể mạnh mẽ phá khai lớp đất dày hơn mười thước, vẫn không hề hao phí chút khí lực, điều này làm cho hắn vững tin không thể nghi ngờ tu vi của hắn thực sự đã đạt tới Hóa Thần sơ kỳ.
 
Bao nhiêu năm truy cầu, không nghĩ tới thực sự thực hiện được, không nghĩ tới tu vi của mình thật sự có một ngày đạt tới Hóa Thần kỳ. Nhớ tới năm xưa đầu nhấp Thanh Quang Tông, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có được ngày này, chính từ hôm nay trở đi mình đã xếp vào hàng ngũ cao thủ Hóa Thần kỳ.
 
Nhìn quanh bầu trời mênh mông, một cỗ hào hùng du nhiên phát sinh, chính mình vẫn một mực nhanh chóng tiến bộ, tin tưởng chung quy có một ngày mình sẽ giống như sư phụ Tất Trường Xuân uy chấn thiên hạ, làm chưởng hình sử đanh phù kỳ thực của Yêu Quỷ Vực.
 
"Thấu..." Dược Thiên Sầu lơ lửng trên không trung mở hai cánh tay, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng, tiếng huýt gió chạy chồm trên khắp bình nguyên hoàng thổ. âm thanh chợt ngừng lại, cả người vồ cùng tinh thần chấn hưng, ánh mắt trành xuống hầm ngầm bên dưới bình nguyên khi nãy hắn vừa bay ra, huy chưởng đánh xuống, quát: "Khởi!"
 
Chỉ thấy binh nguyên đất vàng bên dưới giống như ba đào bắt đầu khởi động, hướng về trung gian tầng tầng chồng chất dựng lên, càng chất càng cao, chỉ trong chốc lát một tòa núi đất trùy hình đã đột ngột từ trong mặt đất mọc lên, ngọn núi ngạnh sanh cao tới cả trăm thước, trực tiếp nâng đỡ dưới chân Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu lẳng lặng sừng sững đứng trên gò núi đất cao chừng trăm thước, ánh mắt nhìn về viễn phương, ở địa phương xa xôi, còn có rất nhiều cao thủ làm cho hắn phải ngưỡng mộ. Ở địa phương xa xôi, sư phụ Tất Trường Xuân một thân hùng tâm tráng chí đang không ngừng siêu việt mình. Tu vi của sư phụ tiến triển cực nhanh, mà chính mình thì sao? Bất quá chỉ mới đạt tới Hóa Thần sơ kỳ mà thôi, so sánh với bọn họ, chính mình còn kém rất xa. Người có khả năng thu thập mình còn có cả đống lớn, thật sự không có gì đáng để vui vẻ, con đường mình cần phải đi vẫn còn rất dài...
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lóe ra, đột nhiên ngẩng cao đầu leng keng hữu lực cất cao giọng nói: "Trăm năm sau, hỏi lại thương mang đại địa thùy chủ phù trầm...Khởi!" Một tiếng quát, hai cánh tay hắn mở ra, gò núi đất chồng chất cao tới trăm thước đột nhiên nổ bắn ra một đám điểm vàng rậm rạp, bắn về khắp nơi vô tung vô ảnh.
 
Theo hai tay hắn "ba" một tiếng hợp cùng một chỗ, điểm vàng bay về bốn phương mang theo tiếng gào thét cấp tốc quay trở về, cùng nhau dừng lại khắp bốn phía gò núi. Chỉ thấy bốn phía quanh người Dược Thiên Sầu bị phi kiếm do đất vàng ngưng tụ rậm rạp vây quanh.., đủ vạn thanh kiếm!
 
"Vạn kiếm hợp nhất!" Dược Thiên Sầu trầm giọng quát. Ngự kiếm quyết chỉ xéo trời cao, phi kiếm chung quanh lập tức chen chúc mà động, trong tích tắc lưu quang
 
Màu vàng đất lóe lên, vạn kiếm bay lượn khí thế kinh người, đều hướng ngón tay hắn rất nhanh hội hợp.
 
Đảo mắt liền thấy một thanh cự kiếm cực lớn chậm rãi quay lại trên không trung. Dược Thiên Sầu dùng ngự kiếm quyết chỉ xuống đại địa mênh mông, cự kiếm gào thét bắn xuống, "ầm" một tiếng nổ, đại địa rung động. Cự kiếm trong khoảnh khắc chui vào bình nguyên đất vàng bên dưới.
 
Cũng đúng lúc này, núi đất dưới chân Dược Thiên Sầu lại giống như sông cát hướng bốn phía chảy tán loạn, từng tầng tầng khuếch tán bao trùm khắp bốn phía. Gò đất liền thấp dần xuống phía dưới, thẳng đến khi ngang bằng cùng mặt đất, Dược Thiên Sầu cũng chậm rãi giẫm chân trên bình nguyên đất vàng bên dưới. Quanh thân lại khôi phục sự bình tĩnh, vừa rồi dường như chưa từng phát sinh qua việc gì.
 
Gió cuốn bụi vàng thổi qua bên chân, bàn tay Dược Thiên Sầu sờ sờ cằm đứng một mình trên bình nguyên trầm ngâm. Thân ảnh chìm đắm trong ánh tà dương có vẻ thật cô độc mà thần bí.
 
Trước kia khi tu hành ba loại pháp quyết mà xem, mỗi một loại cũng không giản đơn, chỉ cần thiện dùng liền phát huy được kỳ hiệu. Hỏa quyết là pháp quyết sử dụng nhiều lần nhất cho tới nay, mà ngày xưa khi hấp thu được Hắc hỏa, Hắc hỏa liền trở thành chiêu sát thủ giết địch chế thắng. Khi lĩnh ngộ Thủy quyết, có được hấp Tinh đại pháp, sau đó phát hiện đây chính là pháp quyết giết người thật tuyệt diệu, lại bị hắn biến thành đòn sát thủ mà sử dụng rất ít. Về phần Kim quyết, tuy rằng không thích họp giết người, nhưng cũng thần hiệu phi phàm, cho tới bây giờ còn chưa có phát hiện ra pháp bảo kim chúc nào có thể ngăn trụ được một kích của nó. Toàn bộ các loại pháp bảo kim chúc khi đụng tới bí quyết này, liền lập tức biến thành bụi, không ít pháp bảo nổi danh trong tu chân giới dưới pháp quyết này đều là phù vân. Hắn thậm chí xung động tới mức muốn dùng Kim quyết thử thần kiếm, nhưng chỉ sợ uy lực của Kim quyết quá lớn sẽ hủy diệt thần kiếm, nên cố nén không đem ra thí nghiệm. Chỉ phải chờ cơ hội đụng tới người nào đó có bảo bối thì đem ra thí nghiệm thử xem sao.
 
Tới hiện nay, Kim quyết còn chưa từng sử dụng trong thực chiến, chỉ là đem ra hù dọa người. Bởi vì trước đó hắn phát hiện Kim quyết càng thích họp sử dụng cận chiến với người có tu vi cao thâm. Không thích hợp dùng trong công kích cự ly xa, cận chiến có thể xuất kỳ bất ý hủy đi pháp bảo của đối phương. Sau đó liền đau nhức hạ sát thủ. Giả như phối hợp cùng pháp quyết khác sử dụng, uy lực phụ trợ cũng thật kinh người. Kỳ thực trên thực tế nó cũng không yếu hơn bất kỳ pháp quyết nào.
 
Hôm nay tu vi của hắn đã đột phá tới Hóa Thần kỳ, khí cơ tập trung phạm vi càng rộng, vô luận là sử dụng phi kiếm hay Hấp Tinh đại phép, hoặc Kim quyết, đều có thể phát huy ra uy lực lớn hơn nữa. Nhất là Hấp Tinh đại pháp, dựa vào tu vi Hóa Thần kỳ hiện nay, nếu sử dụng trong diện tích lớn, quả thực là pháp quyết giết người có một không hai. Ngay chính hắn ngẫm lại còn cảm thấy có chút đáng sợ. Nếu pháp quyết như vậy rơi vào trong tay người có tâm thuật bất chính, tai họa thật lớn.
 
Đương nhiên, Hấp Tinh đại pháp cũng có thời gian thất thủ. Chính là trận chiến với Yến Truy Tinh tại Linh Phương cốc, đến bây giờ Dược Thiên Sầu cũng không hiểu rõ, vì sao Hấp Tinh đại pháp không giết chết được Yến Truy Tinh?
 
Hắn rõ ràng cũng không còn chống đối được, đều đã bị hấp thành thây khô. Còn có thể nói chuyện, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
 
Chẳng lẽ là vì tên của hắn có chữ Tinh, nên có sự liên quan thân thiết? Vô nghĩa!
 
Uy lực của ba loại pháp quyết đã làm Dược Thiên Sầu định liệu trước, duy nhất Thổ quyết vừa tu luyện thành công, hắn không biết nên làm sao mới là thiện dùng mới có thể phát huy ra được uy lực của nó. Nếu như chỉ dùng xây đắp núi đất, hay tụ kiếm đất, thật không có chút ý nghĩa, dù là Hoàng Thiên có được khống thổ thuật, hôm nay cũng đã không lọt vào trong mắt Dược Thiên Sầu. Đối với Thổ quyết mà nói, pháp thuật của hắn cũng chỉ là nhỏ nhặt.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Dược Thiên Sầu ngây người nghĩ làm sao có thể sử dụng Thổ quyết có được uy lực vốn nên có của nó. Năng lực của ba loại pháp quyết kia rành rành ra đó, hắn không tin Thổ quyết lại vô dụng như vậy.., giả như sư phụ Tất Trường Xuân hiện tại có ở đây thì quá tốt. Có lẽ nhờ vào ngộ tính phi phàm của ông ấy có thể
 
Chỉ điểm một chút, nhớ năm xưa Hấp Tinh đại pháp cũng là ông ấy chỉ điểm mà ra, bằng không cho đến bây giờ chính mình còn không biết Thủy quyết có thể sử dụng như vậy, lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như thế.
 
Suy nghĩ hồi lâu, chính hắn cũng không nghĩ ra được điều gì, phát hiện cứ tiếp tục nghĩ mãi như vậy cũng không phải biện pháp, chỉ đành chờ sau này chậm rãi thông suốt.
 
Hắn nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên hơi kinh hãi, cũng không biết mình đã ở chỗ này ngây người bao lâu thời gian, giả như Hoàng Thiên phát hiện mình không ở trong địa cung, có thể đến đại lao tìm Ngạc Tiên Quân bọn họ tính sổ hay không? Hi vọng lão yêu quái đủ khả năng đứng vững...Dược Thiên Sầu lâp tức biến mất trên bình nguyên.
 
Trong đại lao Hoàng Thổ thành, Dược Thiên Sầu vừa hiện thân, cấp tốc nhìn lướt qua, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Người ở bên trong không thiếu một ai, mấy người Bác Lực vẫn còn đang nằm trên đống rơm, Ngạc Tiên Quân lại đang gối hai cánh tay dưới đầu bắt chân chữ ngũ, ra vẻ đang bắt chước Dược Thiên Sầu. Vừa thấy Dược Thiên Sầu xuất hiện, Ngạc Tiên Quân đứng bật dậy, truyền âm hỏi: "Tiểu tử ngươi đi đâu vậy?"
 
Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, không vội trả lời, truyền âm nói: "Ta ly khai đã bao lâu?"
 
Ngạc Tiên Quân kinh ngạc nói: "Ngươi thật quá hồ đồ đi thôi! Ngay việc mình đi mấy ngày cũng không biết? Ba ngày, ngươi đi được ba ngày...
 
"
Nga." Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, nghĩ thầm thời gian cũng không dài, lại hỏi: "Trong ba ngày ta ly khai, không ai tìm các ngươi phiền phức?"
 
"
Ta nói tiểu tử ngươi ly khai nơi này có phải chỉ nghĩ muốn lo thân mình, sau đó xem người khác đến tìm chúng ta gây phiền phức?" Ngạc Tiên Quân cười lạnh nói: "Rất xin lỗi, làm cho ngươi thất vọng, mỗi ngày chúng ta ở đây ăn ngon ngủ ngon, ngay một người tìm chúng ta hỏi một câu cũng không có..."
 
Dược Thiên Sầu phất tay ngắt lời nói: "
Không biết cũng đừng nói lung tung, ta một mực vì chuyện giúp ngươi khôi phục tu vi mà bận rộn, đều thiếu chút nữa chạy đến gãy chân. Ngươi còn ở nơi này dài dòng, còn có lương tâm hay không?" Nói xong nhíu mày suy nghĩ, nếu như Hoàng Thiên biết mình đã thoát đi địa cung, khẳng định sẽ đến kiểm tra ở đây. Hôm nay xem ra, Hoàng Thiên tựa hồ còn chưa biết được hắn đã thoát khỏi địa cung, việc này còn có thể thương lượng.
 
Thần tình trên mặt Ngạc Tiên Quân cứng đờ, lập tức có chút kích động hỏi: "
Vậy ngươi làm thế nào rồi?"
 
"
Đã có một chút dấu vết, ngươi đừng vội." Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn mấy người trầm giọng nói: "Luôn ở mãi đây cũng không tốt, chuyện gì cũng không dễ làm, ta đi tìm Hoàng Thiên một chuyến, để hắn thả chúng ta đi ra ngoài, cấp một thân phận quang mình chính đại."
 
Ngạc Tiên Quân vừa nghe chuyện khôi phục tu vi đã có manh mối, nhất thời khiêm tốn nói: "
Ta không vội, không vội...Ách...Hoàng Thiên dễ nói chuyện như vậy?"
 
"
Ngươi đừng quản, việc này do ta nghĩ biện pháp. Các ngươi chờ, ta đi trước!" Dược Thiên Sầu ném lại một câu liền biến mất.
 
Địa cung vẫn là địa cung như trước, bên trong đều còn nguyên dạng, Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng kiểm tra một lần, đánh giá Hoàng Thiên khả năng thật sự chưa từng quay lại. Ánh mắt sắc bén của hắn rơi trên tường đất, hướng mặt tường vung tay, mặt tường nhất thời giống như băng tuyết tan rã, cấp tốc xuất hiện một động khẩu tối như mực. Không xuống hiện tình trạng tự phong bế trở lại như trước đó.
 
"Chút tài mọn!" Dược Thiên Sầu chẳng đáng hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, động khẩu lại cấp tốc khép lại khôi phục như lúc ban đầu. Hắn xoay người đi về bên cạnh bàn, nhìn viên cầu đất trên bàn, huy chưởng đánh vỡ thành bụi bặm...
 
Bình Luận (0)
Comment