Dọc theo con sông nhỏ trên đường trở về, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn vóc người lồi lõm lả lướt bên cạnh, không khỏi nổi lên sắc tâm, không tự phát giác đang nhích lại gần. Trong khoảng thời gian này ở trong sơn động, hắn đối với Yến Tử Hà cũng động tay động chân, nhưng chỉ là chiếm chút tiểu tiện nghi, thí dụ như sờ sờ mông, đánh lén bộ ngực một chút. Trong động thật tịch mịch, lại dưới tình huống Yến Tử Hà cũng không chống cự mãnh liệt, Dược lão đại đương nhiên đối với những việc mờ ám này làm không biết mệt, làm Yến Tử Hà vừa thẹn vừa hận, không nghĩ tới hắn lại lớn gan như vậy, rồi lại không thể làm gì được. May là tâm tư của hắn đều dồn trong việc học tập luyện đan, chuyện quá đáng hơn vẫn không có làm ra.
Ờ trong sơn động nghẹn suốt ba tháng, quan hệ giữa hai người đột nhiên tăng mạnh, thật vất vả đi ra thả lỏng một chút, sắc tâm của người nào đó nổi lên, đang suy nghĩ có nên ăn tươi Yến Tử Hà hay không, một ma trảo lặng lẽ giờ lên, đang muốn vỗ vào bờ mông tròn trịa vun cao.
"Di!" Yến Tử Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về khoảng không phía trước, Dược Thiên Sầu cũng quên hành hung, cũng ngẩng đầu nhìn theo, có hai người đang ngự kiếm bay về phương hướng Bồng Lai Các.
Yến Tử Hà quay đầu hỏi:
"Thiên sầu, ngươi có thấy hai người kia không? Xem phục sức hình như là đệ tử Thanh Quang Tông, bọn họ tới nơi này làm gì?" Tốc độ người ngự kiếm phi hành cũng không nhanh, hiền nhiên Phù Tiên Đảo là mục đích của bọn họ. Dược Thiên Sầu đối với phục sức của Thanh Quang Tông tự nhiên phi thường quen thuộc, liếc mắt liền nhìn ra hai người chính là đệ tử Thanh Quang Tông.
Ma trảo vừa vươn ra lơ đãng lại thu trở về, mày nhăn lại, hắn lắc đầu nói:
"Không biết, hẳn không phải vì ta." Một lần nháo, hắn cũng không còn hứng thú hành hung làm ác. Hai người trở lại Tang Thảo Viên, sắp biệt ly, Dược Thiên Sầu căn dặn:
"Tử Hà, nếu có thể, nàng giúp ta hỏi xem người của Thanh Quang Tông đến đây làm gì?" "Ân!" Yến Tử Hà nhẹ nhàng gật đầu, lại kéo hắn đang định xoay người rời đi, có điểm ngượng ngùng nói:
"Thiên sầu, khi nào ngươi vào nội viện ở lại? Ta giúp ngươi tìm Lan di nói một tiếng." "Vào nội viên ở làm gì?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, đưa tay chỉ Phù Dung đang bận rộn phía xa xạ, nói:
"Không cần phiền phức đâu, ta và Phù Dung sư thúc đã ở quen rồi. Cứ như vậy đi, ngày mai gặp." Nói xong xoay người đi về hướng vườn linh thảo, cười hì hì hô:
"Phù Dung sư thúc, cần giúp gì không?" Yến Tử Hà nhìn Dược Thiên Sầu đang giành việc đề làm ngơ ngác đừng sừng sững một lúc, lẩm bầm nói:
"Ngươi đã tập quán ở chung với nàng ta sao?" Nàng yếu ớt thở dài, trở về nội viên.
Ngay khi nàng vừa đi, ngay bên cửa nội viên Lan Băng Tuyết chậm rãi bước ra, nhìn Yến Tử Hà đang tiêu thất bên trong, lại nhìn về phía một nam một nữ đang trong vườn linh thảo, chân mày cau lại.
Phù Dung thực sự không lay chuyển được Dược Thiên Sầu, không thể làm gì khác hơn là đưa cho hắn, nhìn nam nhân đang khom người bận rộn ngay trước mắt, nhớ tới đã ba tháng không gặp được hắn, lại nhìn thấy hắn đúng là thật tốt, hắn hẳn có thể được cho là bằng hữu duy nhất của nàng trong Tang Thảo Viên. Trên gương mặt đã bị hủy dung thần tình biến hóa, từ bên nửa xinh đẹp có thể thấy được, nàng đang nở nụ cười, tuy rằng nhìn nụ cười thật kinh khủng.
Hai người làm xong, ngươi cầm thùng phân, ta mang theo muỗng, trở về ổ của mình. Dược Thiên Sầu không chút cố kỵ biến mất trên giường, Phù Dung chỉ nhìn thoáng qua, nàng đối với hành động này của Dược Thiên Sầu tuy rằng hiếu kỳ, nhưng cũng không hề lạ lẫm.
Dược Thiên Sầu vừa về đến Kim Châu, liền thất kinh, thấy Quan Vũ đang cầm một vật đỏ thẫm đút cho một con ngựa nhỏ ăn, con ngựa nhỏ này từ đâu mà tới? Lẽ nào trong Kim Châu còn có con đường khác đi ra ngoài sao? Đây chính là tổ chim bảo mệnh của mình a. Nguồn: http://truyenggg.com
Quan Vũ cũng phát hiện hắn, hướng hắn ngoắc ngoắc cười nói:
"Lão đại, mau đến xem Xích Thố của ta." Gương mặt Dược Thiên Sầu bình tĩnh đi tới:
"Con ngựa nhỏ này ngươi lấy ở đâu?" Quan Vũ hắc hắc cười nói:
"Thật sự là nghĩ không ra a! Lão đại, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta tới Bách Hoa Cốc có hai con ngựa không? Hắc hắc, không ngờ là một đực một cái, tiểu gia hỏa này do chúng sinh ra." "Nga!" Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai là như vậy.
Con ngựa nhỏ rất khả ái, một thân đỏ sẫm, đôi mắt to, nhìn thấy người lạ đi tới cũng không sợ, quay đầu liếc mắt, hí vang một tiếng, đuôi ngựa còn phe phẩy vài cái, giống như đang chào hỏi.
Dược Thiên Sầu cười nói:
"Thật xinh đẹp, Vân Trường, là đực hay cái." "Đương nhiên là đực." Quan Vũ tự hào nói.
"Chậc chậc!" Dược Thiên Sầu đi đến sờ sờ vào bộ lông, nói:
"Đúng là một vị tiểu suất ca a!" Bỗng nhiên nhìn thấy cây cải củ Quan Vũ cầm trong tay đút cho con ngựa ăn, nghi hoặc nói:
"Vân Trường, lần trước ngươi đi Bách Hoa Cốc cũng có bán hạt giống củ cải sao?" "Củ cài?" Quan Vũ sửng sốt, nhìn vật trong tay, khinh bỉ nói:
"Đây là củ cải? Lão đại, ngươi không phải ngay cả Nhân Sâm cũng nhận không ra đi! Xích Thố bảo mã tương lai, ta sao lại cho nó ăn củ cải, uổng cho ngươi nghĩ ra." "Nhân Sâm?" Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi, cười nói:
"Nhân Sâm nhìn qua thật không khác gì củ cải." Không cần phải nói, Nhân Sâm này khẳng định do chính mình mang hạt giống tới, nhưng dùng Nhân Sâm cho ngựa ăn xác thực quá xa xỉ.
"Xích Thố, qua đây." Có một âm thanh mềm mại kêu lên, hai người quay đầu nhìn lại, trong tay Bạch Hồ đang cầm một nhúm cỏ xanh mượt gọi tới. Tiểu Xích Thố hách xì một tiếng, quay đầu nhìn lại, vui vẻ hí lên một tiếng, thân thể xoay lại, nhấc bốn chân nhỏ chạy đi. Tiểu gia hỏa này cũng biết thương hương tiếc ngọc, biết hoa không thể giẫm bậy, đi vòng qua khỏi biển hoa chạy tới.
Quan Vũ cầm nửa đoạn nhân sâm, oán giận nói:
"Không lương tâm." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, đang chuẩn bị mở miệng nói chính sự, bên trong rừng cây truyền đến thanh âm phẫn nộ của Trần Phong, quát:
"Quan Vũ, súc sinh ngươi, lại trộm Nhân Sâm đi cho ngựa ăn." "Chuyện gì xảy ra?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Quan Vũ xấu hổ cười nói:
"Không có gì, tiểu tử Trần Phong cũng quá keo kiệt, nhổ hai cây Nhân Sâm của hắn cho Xích Thố đã xót của như vậy." Dược Thiên Sầu
"nga" một tiếng, cũng không để ý, có Tử sắc Hỗn Độn tồn tại, nhổ vài cây Nhân Sâm cho ngựa cũng xác thực không có gì, huống chi tiểu gia hỏa thật khả ái, nên cho chút đồ bổ bổ. Ai! Sớm biết như vậy để Quan Vũ chăm sóc Nhân Sâm cũng được.
Thái độ của Trần Phong khác hẳn hai người, chạy tới xăn tay áo, rất có xu hướng muốn liều mạng với Quan Vũ. Quan Vũ không thể so với Dược Thiên Sầu và Bạch Hồ, nhưng tu vi của hắn và Trần Phong đều là Luyện Khí thấp cấp, đánh nhau không biết ai sẽ thắng.
Bất quá Dược Thiên Sầu làm lão đại đương nhiên không thể nhìn hai tiểu đệ đánh nhau ngay trước mặt, tách hai người ra nói:
"Trần Phong, ngươi làm gì? Đều là huynh đệ trong nhà, nhổ hai cây Nhân Sâm có cần động thủ sao?" "Hai cây Nhân Sâm?" Trần Phong chỉ vào Quan Vũ phẫn nộ nói:
"Nếu như chỉ nhổ Nhân Sâm thường thì thôi, ta cũng sẽ không nói gì, nhưng súc sinh này toàn là nhổ trăm năm nhân sâm do ta hao bao tâm huyết trồng ra, đó đều để chuẩn bị cho luyện chế Trúc Cơ Đan a! Vì con ngựa chết kia, hơn hai tháng nay hắn trộm gần trăm cây Nhân Sâm trăm năm, chuyện này làm sao mà nhịn được!" "Trộm gần trăm cây Nhân Sâm trăm năm nuôi ngựa?" Gương mặt Dược Thiên Sầu co quắp, trên trán đen thui, hai mắt phẫn nộ nhìn Quan Vũ, không ai được phá hư đại nghiệp trúc cơ của lão tử!
Quan Vũ cười xấu hổ:
"Cái kia...Lão đại, ngươi nghe ta giải thích...Ngươi không thấy Xích Thố của ta ăn xong Nhân Sâm trăm năm, bộ lông rất có linh khí sao? Ta nghĩ..." "Nghĩ cái rắm, Trần Phong, đánh chết tên súc sinh." Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi nói. Hai bóng người phóng tới Quan Vũ, dưới quyền cước phẫn nộ, Quan Vũ phát sinh một tiếng kêu thảm thiết.