Tinh Thần Châu

Chương 780

Băng Thành Tử đứng ngoài chứng kiến Yến Truy Tinh bị Dược Thiên Sầu oanh thành tứ phân ngũ liệt. Cả người hắn lung lay như muốn gục ngã, thần tình càng lúc càng trở nên trắng xanh...
 
Thế nhưng Dược Thiên Sầu dường như vẫn sợ Yến Truy Tinh sẽ hồi sinh. Thanh sắc phi kiếm trong hai ống tay áo vẫn không ngừng bắn ra. Nhắm xuống thân thể tàn phế mà hung hăng oanh kích. Lúc này dưới mặt đất đã bị phi kiếm đào thành một cái hố to.
 
Dược Thiên Sầu phóng đến bên cạnh hố, không hề tính toán dừng tay, phi kiếm vẫn liên hồi bắn xuống. Tạo thành những chuỗi thanh âm bạo nổ "oanh oanh!"
 
"Tưởng ngươi không thể chết.., tưởng ngươi bất tử chứ...Ngươi mau nói cho lão tử xem nào...Ngươi mau nói cho lão tử xem nào." Dược Thiên Sầu đứng bên cạnh hố điên cuồng bắn thanh sắc phi kiếm xuống dưới, trong miệng đồng thời cũng lầm bầm nói.
 
Lý Độc Hành nhìn thấy cảnh tượng này, diễn cảm trên mặt không dám tin, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Văn Lan Phong, lộ ra ánh mắt dò xét. Có vẻ như đang hỏi rốt cuộc Dược Thiên Sầu cùng Yến Truy Tinh có thâm cừu đại hận gì, mà người ta đã nát như tương rồi, thế nhưng hắn vẫn còn không muốn bông tha. Hành động này không khỏi có điểm hơi thái quá đi?
 
Văn Lan Phong ôm Lộ Nghiên Thanh trong tay không nói gì. Ngạc Tiên Quân cũng đưa mắt nhìn về phía cuối chân trời, bởi vì hắn không muốn chứng kiến thêm cảnh tượng kia nữa. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng...Nhân tài ah!
 
Lộng Trúc lắc người tới bên cạnh Dược Thiên Sầu, thò đầu nhìn vào trong hố, chứng kiến Yến Truy Tinh đã thịt nát xương tan, hòa lẫn cùng một đống bùn dất bên trong hố sâu. Lộng Trúc không khỏi hoài nghi nói: "Hắn đã chết chưa?"
 
Dược Thiên Sầu diễn cảm ngưng trọng nói: "Không biết! Người này có ma công rất tà môn, ta đã đích thân lĩnh giáo qua rồi."
 
Nghe vậy, Lộng Trúc thoáng rùng mình, lúc này không khỏi liếc mắt nhìn xung quanh, thì phát hiện ra Băng Thành Tử đã quyết định không nhúng tay vào, dường như đang có khuynh hướng nổi giận. Lúc này mới ho khan hai tiếng, nói: "Được rồi! Được rồi! Tiểu tử ngươi bảo trì phong phạm của Chưởng Hình Sứ Yêu Quỷ Vực một chút đi?"
 
"Ưm! Hiểu rồi, ta chuẩn bị thu tay ngay bây giờ đây." Dược Thiên Sầu dừng tay, híp mắt nhìn xuống dưới hố. Dường như vẫn còn muốn trảm thảo trừ căn.
 
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của Lộng Trúc. Lúc này Băng Thành Tử điên cuồng gầm rú lên: "Dược Thiên Sầu, ngươi không cần làm quá mức như thế. Cần thận không trời phạt ah!"
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày quay đầu tính mắng Băng Thành Tử. Nhưng đã thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt giống như đang nhìn một con quái vật. Vĩ thế đành phải bĩu môi, vung tay áo lên, toàn bộ thanh sắc phi kiếm còn lại, đều rầm rầm chui xuống bên dưới hố sâu.
 
Sau đó Dược Thiên Sầu mới ngừng tay, đang chuẩn bị dùng Thổ Quyết phong bế cái hố này. Thì đột nhiên hắn nhướng mày nhìn vào trong hố, tâm tình vẫn có điểm lo lắng bất an. Cho nên tiếp tục bắn một nhúm thanh hỏa vào trong hố sâu.
 
Chúng nhân chứng kiến thanh sắc hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt bốc lên trên miệng hố, thì không khỏi quẳng ném ánh mắt khinh thường về cho Dược Thiên Sầu...
 
"Lách tách..." Bên trong Linh Phương Cốc bỗng dưng vang lên những chuỗi thanh âm chói tai như kim chúc đang ma sát vào nhau. Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy đoàn thanh sắc hỏa diễm trên không trung đã đình chỉ bay múa, hiển nhiên là đã hoàn toàn luyện hóa xong phi xà.
 
Dược Thiên Sầu khoát tay áo, bảy đoàn thanh sắc hỏa diễm liền chui vào bên trong ống tay áo của hắn. Lúc này Dược Thiên Sầu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đang muốn thu hồi thanh diễm hừng hực bên dưới hố sâu. Thì đột nhiên, thế lửa bên dưới hố sấu bỗng dưng tăng vọt...
 
Mọi người còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu vẫn muốn diễn trò hoa dạng. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu vung song chưởng lên đẩy xuống dưới hố, nhưng lúc này trông hắn đã thần tình đỏ bừng gân xanh phình lên. Tựa hồ như đang hung hăng dùng thanh hỏa áp chế một thứ gì đó...
 
Lộng Trúc nhướng mày phát hiện ra có điều bất thường. Ngạc Tiên Quân cũng quẳng ném ánh mắt tới.., chăm chú quan sát!
 
Bất thình linh thanh sắc hỏa diễm ở bên dưới hố trào xuất ra. Dược Thiên Sầu toàn thân run rẩy, "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết, cả người lùi về phía sau vài bước dài. Lộng Trúc nhanh chân phóng tới nâng đỡ hắn, đồng thời chăm chú nhìn về phía chiếc hố sâu...
 
Một luồng chân khí tang thương cổ lão, uy khí bức người theo bên dưới hố sâu bạo phóng lên. Nháy mắt đều khiến cho mọi người có mặt tại đương trường phải rúng động tinh thần.
 
Chỉ thấy một luồng hắc quang từ bên dưới hố phóng lên, bên trong bao trùm một đống xương thịt bầy nhầy. Đoàn hắc quang phiêu phù ở giữa không trung, không ngừng tản xuất ra chân khí cổ lão hùng hậu chấn áp tứ phương. Khiến cho mọi người ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không dám nghĩ tới...
 
Ngạc Tiên Quân đứng trên sườn núi khiếp sợ nhìn đoàn hắc quang đang phún xuất chân khí ra bốn phía xung quanh. Nhãn tình mông lưng dường như đang nhớ tới kí ức năm xưa... Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
 
"Mẹ kiếp! Cẩu vật còn dám hiện thân nữa sao!" Dược Thiên Sầu nhanh tay đẩy Lộng Trúc ra, quay đầu nhìn Ngạc Tiên Quân, cả giận nói: "Lão yêu quái, ngươi đứng ngây ra đó làm gì nữa. Mau giết hắn cho lão tử! Hay là ngươi còn muốn tên vương bát đản Yến Truy Tinh kia hồi sinh thêm lần nữa!"
 
Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều bị thanh âm rống giận của Dược Thiên Sầu làm cho bừng tỉnh. Sau khi biết hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng, Lộng Trúc liền xuất sáo trúc ra, Văn Lan Phong cũng đem Lộ Nghiên Thanh đặt xuống mặt đất, phóng Cự Ngân Kiếm ra. Lý Độc Hành từ trong túi trữ vật, đồng dạng cũng lấy ra một chuôi phi kiếm...Mấy người nhất tề công kích về phía đoàn hắc quang thần bí đang phiêu phù ở giữa không trung!
 
Đoàn hắc quang thần bí dường như cảm nhận được có người đang muốn công kích mình. Vì thế những tia quang mang bao bọc xung quanh liền phun ra, trực tiếp nghênh đón công kích từ bốn phương tám hướng đánh úp đến.
 
"Phanh phanh phanh phanh..."
 
Khí lãng cuồn cuộn tuôn trào, khiến cho người ta cảm giác ngay cả trời đất cũng phải biến sắc, mặt đất rung chuyển dữ dội, Dược Lư Sơn đứng vững mấy ngàn năm qua dường như muốn sụp đổ...
 
Bốn thân ảnh phóng đến công kích, đều bắn ngược trở về, đồng thời mồm miệng còn phun đầy máu tươi. Cây thanh hỏa cự đao nháy mắt nát vụn, sáo trúc, phi kiếm cũng tan vỡ. Vũ khí của bốn người chỉ sau một lần giao phong liền đã tiêu hủy...
 
Băng Thành Tử lộ ra ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào đoàn hắc quang thần bí đang phiêu phù ở trên không trung. Lúc này hắn và Lộ Nghiên Thanh đang nằm ở dưới mặt đất, đều không có thương tổn gì...
 
Bốn thân ảnh bị đánh bay vào trong cánh rừng, lúc này chật vật bước ra. May mắn bốn người này tu vi không phải bình thường, đều là cao thủ Hóa Thần kỳ, tuy rằng trúng thương không nhẹ, nhưng vẫn còn chưa đến mức mất đi tánh mạng!
 
Lúc này đoàn hắc quang thần bí khẽ lắc lư, đang muốn tấn công bốn người Dược Thiên Sầu tiếp. Thì bất ngờ có một thân hình nhanh chóng phóng đến ngăn cản. Ngạc Tiên Quân song chưởng hóa thành hai bàn tay khổng lồ, trực tiếp đem đoàn hắc quang thần bí kia nắm chặt vào bên trong.
 
Hắc quang dường như không cam lòng bị người khác khống chế, liền hung hăng vùng vẫy. Ngạc Tiên Quân diễn cảm ngưng trọng, hai tay siết chặt giằng co cùng đoàn hắc quang thần bí. Đột nhiên, Ngạc Tiên Quân rống lên một tiếng, cường ngạnh đem đoàn hắc quang thần bí chậm rãi tha xuống bên dưới...
 
Trừ Dược Thiên Sầu ra, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm lãnh khí. Không biết người này rốt cuộc là ai, mà lại có tu vi cao thâm như thế. Bất quá lúc này mọi người cũng đã biết một điều. Lúc trước Yến Truy Tinh đào tẩu bị quẳng ném trở về, chính là chuyện tốt mà đôi bàn tay khổng lồ này làm ra.
 
Dược Thiên Sầu quệt máu mũi, hưng phấn múa tay nói: "Lão yêu quái, hay lắm! Mau giết chết nó cho lão tử."
 
Lộng Trúc cùng Văn Lan Phong lúc này thần tình xám xịt nhìn chằm chằm về phía Dược Thiên Sầu, không hiểu tên gia hỏa này tìm cao thủ từ phương nào đưa về...Đúng lúc này quang cảnh xung quanh bỗng nhiên trở nên hôn ám xuống. Chúng nhân ngẳng đầu nhìn lên không trung, phát hiện trên không trung Linh Phương Cốc bất thinh lình xuất hiện một đám mây mù dày đặc, đem ánh dương quang chói chang che phủ đi.
 
Để cho mọi người không thể tưởng tượng nổi chính là, trong đám mây mù kia đột nhiên hiện ra đồi con ngươi khổng lồ, ánh mắt băng sương vồ tình hờ hững nhìn xuống phía bên dưới. Tất cả mọi người đều nghĩ đây chỉ là ảo giác, tuy nhiên lại cảm thấy trong đôi con ngươi kia ẩn chứa một loại uy nghiêm vồ thượng chấn khiếp tâm hồn...
 
Trên không trung xuất hiện dị tượng, đồng thời đoàn hắc quang bị Ngạc Tiên Quân kéo xuống, trong nháy mắt giống như được tiếp thêm sức mạnh vô hạn, hào quang bạo phóng. "Phanh" một tiếng phá nát đôi huyễn thủ khổng lồ của Ngạc Tiên Quân. Sau khi đoàn hắc quang thoát khốn, rất nhanh liền bắn tới đánh bay Ngạc Tiên Quân...Oanh..."
 
"
Phốc" Tiên huyết phún xuất, thân hình của Ngạc Tiên Quân liền bị đánh bay vào trong cánh rừng phía xa...
 
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này. Chỉ thấy đoàn hắc quang thần bí vừa tập kích Ngạc Tiên Quân xong, bất thình lình hóa thành lưu quang phóng vút lên không trung, tiêu thất trong đám mây mù.
 
Chúng nhân ngây ngốc hồi lâu. Bỗng dưng phát hiện ra sắc trời đã khôi phục quang cảnh bình thường. Không khỏi ngẳng đầu nhìn lên bầu trời...Mây đen đã tán đi.., đôi con ngươi khổng lồ kia cũng biến mất.., giống như vừa rồi chưa từng phát sinh qua bất luận chuyện gì.
 
Bình Luận (0)
Comment