Thủy Minh Thanh có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, hiển nhiên cũng khiển cho mọi người phải cảnh giác. Tu chân giới chưa từng nhìn thấy qua người này, chúng nhân mơ hồ đoán ra, người này là tu sĩ ở trên Tiên giới.
"Chư vị, ta xin giới thiệu cho các vị một người bằng hữu." Lúc này Dược Thiên Sầu mới vội vàng lên tiếng, đưa tay chỉ về phía Thủy Minh Thanh giới thiệu nói:
"Thủy Minh Thanh, đệ tử Triêu Thiên Cung, là môn phái luyện đan đệ nhất ở trên Tiên giới. Ngày sau chúng ta nhất định sẽ phải giao tiếp nhiều với người của Triêu Thiên Cung ahí" Câu nói cuối cùng mang theo rất nhiều thâm ý, chúng nhân xung quanh nghe xong thì nhãn tình không khỏi sáng lên, cùng giao tiếp với đại phái luyện đan đệ nhất Tiên giới, hiển nhiên chính là vì Tiên Đan rồi! Hơn ba trăm người diễn cảm hòa hoãn, sôi nổi hướng Thủy Minh Thanh chặp tay, kết quả khiến cho Thủy Minh Thanh được sủng ái quá mà đâm ra lo lắng, cho tới hôm nay hắn đều chưa từng được nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ cung kính qua như thế này. Vì thế vội vàng chặp tay đáp lễ.
Bộ dáng lúng túng của Thủy Minh Thanh nhiều ít cũng khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy khinh thường. Càng tin tưởng lời Dược Thiên Sầu đã nói, cao thủ Hóa Thần kỳ trên tiên giới cũng không hơn chúng ta bao nhiêu...
Hàn huyên qua đi, chín mươi chín tổ cao thủ Hóa Thần kỳ đều nhận lấy một khối ngọc điệp ghi chép danh sách kỳ trân dị bảo. Theo sau đồng lòng thương thảo xem, phải nên tìm kiếm trân bảo như thế nào. Cuối cùng Dược Thiên Sầu đánh nhịp, quyết định chín mươi chín tổ nhân mã tạo thành trận hình tam giác càn quét ở bên trong Thần Khư Cảnh. Cũng để vài tên cao thủ Hóa Thần hậu kỳ nắm giữ vị trí trung tâm, phối hợp quan sát tác chiến cho chín mươi chín tổ đội.
Trận hình như thế này sẽ có tru điểm lớn nhất chính là an toàn, chẳng quản nơi nào trong trận hình gặp nguy hiểm, hai bên đều có thể nhanh chóng lùi về tương trợ, và nhóm cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đứng ở giữa trung tâm sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới ứng cứu.
Nhưng Dược Thiên Sầu có một số yêu cầu cứng nhắc, đó chính là bất luận tổ nào tìm kiếm được kỳ trân, đều phải cho một người trong tổ tách ra mang kỳ trân về giao cho cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đứng ở trung tâm trận hình bảo quản cất giữ. Mọi người giám sát lẫn nhau, ai cũng không thể tàng tư, ngày sau ứở về mới thống nhất chuyện tình phân phối.
Nhìn bộ dáng hả hê của đám người này. Thủy Minh Thanh đứng ở một bên hoàn toàn không biết phải nói cái gì, đây là những người nào ah?
Dược Thiên Sầu ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Thủy Minh Thanh, nếu đã muốn ngày sau hợp tác cùng Triêu Thiên Cung, vậy cũng không thể bày ra một chút năng lực. Hắn chính là muốn thông qua cái miệng của Thủy Minh Thanh, làm cho Triêu Thiên Cung biết, chính mình cũng không phải là nhân vật tầm thường. Có thể khiến cho đối phương coi trọng, thì song phương mới có thể ngồi xuống cùng nhau đàm thương hiệp nghị.
Sau khi thống nhất phương pháp cứa viện xong, mọi người rốt cuộc cũng tản ra ngoài sơn cốc bày trận, chuần bị xuất phát. Dưới yêu cầu của Văn Lan Phong cùng Lý Độc Hành, Lộ Nghiên Thanh được lưu lại trung tâm tam giác trận hình. Đối với chuyện này không ai dám mở miệng phản óng, đầu tiên chính là rất nhiều người đã thiếu nợ nhân tình của Lộ Nghiên Thanh, thứ hai chính là vạn nhất có người bị thương, Lộ Nghiên Thanh ở giữa sẽ kịp thời tác chiến cứu chữa, làm cho mọi người an tâm hơn ít nhiều. Mà chuyện tình đánh đánh giết giết quả thật là không thích hợp với nàng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com Thủy Minh Thanh cũng được lưu lại trung tâm trận hình cùng với Lộng Trúc và mấy cao thù Hóa Thần hậu kỳ. Ngoại trừ hắn ra, tất cả những người khác đều nhận được ám chỉ của Dược Thiên Sầu, biết người này là đầu mối để ngày sau liên hệ cùng Triêu Thiên Cung, đối với mọi người còn rất nhiều giá trị lợi dụng, sẽ không dễ dàng để cho hắn thoát ly đội ngũ.
Chín mươi chín tổ nhân mã bày trận hình tam giác khổng lồ, bao phủ phạm vi chừng gần ngàn thước, bắt đầu dùng phương thức đi bộ, hướng sâu vào Thần Khư Cảnh mà di chuyển. Mặc dù lúc này nguy hiểm nơi nơi, nhưng mọi người đã bảo trì cảnh giác cao độ, cho nên cũng thoải mái hơn được không ít.
Đám người này có thể trở thành lĩnh chủ nhất phương, nhiều ít cũng đều là người biết nhìn xa trông rộng. Tất cả mọi người đều hiểu, nơi này không phải là tu chân giới, cả đám tranh giành với nhau sẽ dẫn đến tai trơng ngập đầu. Ờ trong này, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới có thể thu về lợi ích lớn nhất cho chính bản thân mình. Đám người ngày trước kiêng kị lẫn nhau, lúc này đã tràn ngập tin tưởng vào đối phương.
Lúc này mọi người mới giật minh phát hiện ra, nguyên lai tín nhiệm lẫn nhau lại là chuyện tình khoái trá như thế. Chẳng sợ ngươi đang ở trong hiểm cảnh, cũng có thể hiên ngang như dạo chơi ở trong sân vắng. Ít nhất không cần phải lo lắng bị người khác thống một đao sau lưng. Cái loại cảm giác này đối với chúng nhân mà nói, quả thực là phi thường mỹ diệu!
Ba mũi tiên phong của tam giác trận hình đẩy nhanh tốc độ di chuyển. Vũ Nam Thiên chính là một trong ba vị lĩnh chủ dẫn đầu, tổ đội của hắn cầm theo một khối ngọc điệp vừa đi vừa đánh giá so sánh. Đúng lúc này một người trong nhóm, hưng phấn chỉ xuống một gốc diệp thảo màu tím, nói:
"Mau nhìn xem này, gốc diệp thảo này tương đối lạ lùng, rất có thể đây chính là tiên thảo." Vũ Nam Thiên nhãn tình sáng lên, vừa quan sát gốc diệp thảo bên dưới, vừa rót thần thức vào ngọc điệp kiểm tra. Nhưng sau khi kiểm tra xong, thì lại khẽ lắc đầu, tiếp tục đi thẳng về phương hướng trước mặt.
Ban đầu tốc độ của trận hình tương đối chậm, nhưng sau khi mọi người quan sát nhiều lần, dần dần đều có ấn tượng sâu sắc đối với những loại linh thảo ghi chép ở bên trong ngọc điệp. Phần lớn nhóm cỏ dại bên trong Thần Khư Cảnh, chỉ liếc mắt một cái đều có thể phân tách ra. Bằng vào trí nhớ cường hãn của nhóm tinh anh nhân gian, chỉ mất khoảng nửa ngày thời gian, trải qua nhiều lần tham khảo xem xét, phần lớn đã ghi nhớ tấ cả. Vì thế tốc độ di chuyển cũng dần dần nhanh hơn...
Về phần Dược Thiên Sầu, vốn hắn là người chẳng bao giờ thích ngồi yên, có nhiều người tới đây tìm kiếm linh thảo, cũng không thể thiếu phần của hắn. Hắn đã thoát ly trận hình mà tiến vào chỗ sâu nhất bên trong Thần Khư Cảnh...
Thần Khư Cảnh rốt cuộc sâu bao nhiêu, Dược Thiên Sầu cũng không hề biết. Dựa theo lo - gich binh thường lý giải, thì theo lối xuất nhấp kéo dài vào bên trong càng sâu, thì đó cũng chính là nơi sâu nhất của Thần Khư Cảnh.
Sau khi ly khai tam giác trận hình cùng đoàn người. Dược Thiên Sầu phi hành tiến sâu vào bên trong, bốn phía xung quanh dần dần thoáng xuất hiện bóng người qua lại, thỉnh thoảng còn dùng thần thức thăm dò tu vi của hắn. Đám người tiềm phục ven đường, nhìn thấy hắn dám một minh tùy tiện phi hành ở bên trong Thần Khư Cảnh, hơn nữa tu vi không thể nhìn thấu, liền phỏng đoán hắn không phải thiện nhân, đều chủ động tránh xa.
Dược Thiên Sầu thi thoảng đảo mắt lạnh nhìn qua bốn phía, cũng lười thèm tính toán cùng đám người này. Chờ sau khi tam giác trận hình di chuyển đến đây, dựa vào nhân số hơn ba trăm người nhiệt huyết sôi trào kia, nói vậy cũng không thua thiệt gì.
Càng phi hành tới phía trước thì càng xuất hiện nhiều bóng người. Cuối cùng đã có
Ứiể chóng kiến từng nhóm người chút không kiêng nể, du đãng tìm kiếm ở sâu bên trong núi. Mà quang cảnh xung quanh cũng lưu lại vết tích của từng nhóm người giao thủ với nhau, những phần còn lại của thi thể nằm rải rác khắp nơi, tràng cảnh tranh giành vô cùng khốc liệt.
Ven đường đi cũng lơ đãng xuất hiện vài trường hợp chém giết lẫn nhau. Mỗi lần như thế, Dược Thiên Sầu đều đáp xuống nghỉ chân, lòng ôm tâm tính đứng xem náo nhiệt. Thông thường một nhóm người nào đó vừa phát hiện ra kỳ trân, còn chưa thu thập đến tay, thì liền có nhóm khác cũng đã phát hiện ra. Song phương nhanh chóng xảy ra tình trạng tranh chấp đánh nhau sống chết mới thôi.
Nếu xuất hiện tràng cảnh này, nhóm người xung quanh như đỉa đói ngửi thấy mùi máu tanh, chậm rãi nhích đến gần. Bất luận trân bảo cuối cùng rơi vào tay nhóm người nào, thì những người vây xem chung quanh đều nhanh chóng quan sát thực lực của đối phương. Nếu phương đắc thủ trân bảo vẫn còn thực lực cường hãn, thì tự nhiên sẽ không ai dám động tới bọn hắn. Và còn phải xem trân bảo kia có giá trị đến mức nào, có đáng giá để liều mạng cướp đoạt hay không.
Nếu như là trân bảo quý hiếm, coi như phương đắc thủ vẫn còn thực lực cường hãn, thì cũng sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức. Nhóm người vây xem bên ngoài sẽ theo dõi bọn hắn, tìm cơ hội ra tay cướp đoạt.
Đóng trên sườn núi xem hết tràng cảnh đầu rơi máu chảy xong, cư nhiên lại phát hiện đang có rất nhiều ánh mắt mưu đồ bất chính nhìn chằm chằm vào minh. Dược Thiên Sầu cười lạnh, búng người nhảy lên, không chút kiêng nể phi hành xẹt qua đỉnh đầu của những người này. Hành động hung hăng càn quấy như thế, quả nhiên là có lực chấn nhiếp không nhỏ. Hơn nữa đều không ai nhìn thấu tu vi của Dược Thiên Sầu, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng im nhìn theo phương hướng mà hắn rời đi.
Phi hành tới phía trước không bao nhiêu lâu, thì Dược Thiên Sầu lại phát hiện ra, đang có vài nhóm người tụ tập ở phía trước. Hắn không chút khách khí lắc mình đáp xuống dưới đất. Hành động này lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt kinh nghi bất định.
Dược Thiên Sầu không quan tâm nhiều lắm, ánh mắt nhìn thoáng qua hiện trương, chân mày khẽ cau lại. Tràng cảnh này cùng lúc trước giống hệt nhau, có hai nhóm người đang giằng co tranh bảo. Khiến cho hắn phải nhíu mày chính là, song phương đang giằng co ở trước mặt, hắn đều quen thuộc. Một phe là hơn mười người áo lam lúc trước đã tiêu diệt đồng môn của Thủy Minh Thanh ở trong sơn cốc. Còn một phe khác lại chính là nhóm người Mục Thiên Kiều.
Lúc này nhóm người Mục Thiên Kiều thoạt nhìn đã thấy chật vật không kham nổi, hơn hai mươi người chỉ còn lại chừng mười người, đang bị nhóm người áo lam bao vây ở giữa khoảnh đất trống phía trước.
Bên ngoài xem náo nhiệt còn có hai đội nhân mã, một mặc trang phục hoàng y, còn một đội khác mặc trang phục sặc sỡ màu hồng sắc. Lúc này hai gã thanh niên dẫn đầu hai đội, đều mang diễn cảm bình thản đứng sóng vai nhau cùng chúng một chỗ nói chuyện phiếm, tựa hồ căn bản không thèm đem chuyện tình nguy hiểm bên trong Thần Khư Cảnh nhìn vào trong mắt. Bất quá ánh mắt của hai người này lại như có như không thoáng nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
"Tuyệt Tình Tông đệ tử quả nhiên cường hãn, nghe nói bọn chúng chia nhân mã làm hai đường, đã tiêu diệt không ít đội ngũ. Trong tay cũng cướp được không ít trân bảo." Gã thanh niên mặc hồng y, hừ lạnh nói.
Gã thanh niên hoàng y thì vẫn thản nhiên như không, hồi đáp:
"Ai bảo người ta là đệ tử của đệ nhất đại phái, chỉ dưới mỗi Tiên Cung, có bản lĩnh tự nhiên sẽ hung hăng càn quấy, điều này chẳng có gì lạ!"