Tinh Thần Châu

Chương 834

Một trăm ức? Thân gia hiện tại của lão tử ít nhất vượt lên trên hai vạn ức...Dược Thiên Sầu thầm nói, đưa tay vỗ vỗ vai Đỗ Phong, xoay người chắp tay sau lưng, vừa chậm rãi bước đi vừa lắc đầu cười khổ nói: "Hảo ý của Đỗ huynh lòng ta lĩnh, nhưng chuyện này ta xác thực bất lực. Không dối gạt Đỗ huynh, khi nãy trong cửa hàng của Triêu Thiên cung, Á Phu Tử trưởng lão tửng khuyên ta gia nhấp vào hàng ngũ ngoại môn đệ từ của Triêu Thiên cung...
 
"
Aễ..." Đỗ Phong sừng sốt, sau đó nghĩ tới chuyện Thủy Minh Thanh đã kinh lịch trong Thần Khư Cảnh, đồng dạng quan hệ với Dược Thiên Sầu cũng không tệ, Á Phu Từ có thể mượn hơi cũng không khó lý giải, dù sao ai cũng muốn chiêu nạp nhân tài vào trên tay mình, hắn nhíu mày nói: "Dược huynh đáp ứng rồi?"
 
"
Không!" Dược Thiên Sầu xoay người lắc đầu nói: "Bị ta cự tuyệt, kết quả vì vậy làm cho Á Phu Tử trưởng lão thật không vui vẻ, may là Thủy huynh đứng ra hòa giải, bằng không sợ rằng ta cũng không thể ra khỏi cửa hàng của Triêu Thiên cung."
 
Hai mắt Đỗ Phong lộ ra vẻ không giải thích được, chậm rãi hỏi: "
Không ngờ Dược huynh đã cự tuyệt, vì sao lại không chịu trợ giúp ta một tay, thế nhưng là ngại ít tiền? Tiền không thành vấn đề, điều này có thể thương lượng."
 
"
Không phải vấn đề tiền bạc." Dược Thiên Sầu đạm nhiên cười nói: "Tuy rằng ta là một tán tu, cũng có sư phụ, thế nào có thể tự ý gia nhấp vào môn phái khác. Huống chi khi ta cự tuyệt Á Phu Tử trưởng lão, từng đáp ứng hắn, nếu như muốn làm ngoại môn đệ tử của phái nào, thì đầu tiên nhất định phải tuyển Triêu Thiên cung."
 
Đỗ Phong nghe vậy đứng im tại chỗ hồi lâu, một lúc sau mới cười khổ nói: "
Ta hiểu được, Á Phu Tử trưởng lão thật là hảo thủ đoạn, bỏ đi, ta cũng không miễn cưỡng Dược huynh."
 
"
Chưa nói tới miễn cưỡng, chỉ là bất lực mà thôi." Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, cười dài nói: "Bất quá nói đi còn nói lại, nếu như Đỗ huynh cần ta hỗ trợ điều gì, cũng không cần ta trở thành đệ tử ngoại môn của Linh Tu môn. Có việc cứ nói, chỉ cần là ta đủ khả năng, nhất định không chối từ...
 
Ánh mắt Đỗ Phong sáng lên, vui vẻ nói: "Tốt! Có những lời này của Dược huynh là đủ rồi, ta tin được Dược huynh."
 
"
Hắc hắc! Giúp đỡ cho nhau, giúp đỡ cho nhau." Dược Thiên Sầu vui cười một phen, ho khan một tiếng nói: "Đỗ huynh tới vừa lúc, ta đang có chuyện hướng Đỗ huynh lĩnh giáo, còn thỉnh vui lòng chỉ giáo cho."
 
"
Thỉnh giảng." Đỗ Phong sảng khoái đưa tay nói.
 
Lúc này vẻ mặt Dược Thiên Sầu nghiêm túc nói: "Trước đó cùng nói với Á Phu Tử trưởng lão về chuyện thành lập thương hội. Hắn châm biếm ta không biết tự lượng sức, nói là thành lập thương hội cần rất nhiều tiền, không biết có việc này không?"
 
Đỗ Phong nghe vậy thật khó thể tin quan sát hắn, vô cùng kinh ngạc nói: "Lẽ nào ngươi muốn thành lập thương hội riêng mình... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"
Còn thỉnh giải thích." Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu.
 
Đỗ Phong giật mình, sau đó lắc đầu than thở: "
Dược huynh là một người có chí hướng thật lớn, sao lại chịu ở dưới người, vừa rồi là ta lỗ mãng...Nói đến thành lập thương hội, xác thực cần không ít tiền, chỉ muốn được thương hội liên mình tán thành cũng phải tiêu tốn một trăm ức thần phẩm linh thạch để đăng ký, đó chỉ là bước tốn hao ít nhất đầu tiên..."
 
Dược Thiên Sầu ngần người: "
Còn phải đăng ký? Chỉ đăng kỷ đã dùng hết một trăm ức thần phẩm linh thạch, đắt như thế? Lẽ nào đăng ký cũng phải phân giá cả cao thấp?"
 
Ánh mắt Đỗ Phong có thần tình như đang nhìn quái vật, dừng một chút giải thích nói: "
Nếu như ngươi dùng một trăm ức thần phẩm linh thạch đăng ký, cũng chỉ có được sự cho phép kinh doanh một loại đồ vật nào đó. Thí dụ như ngươi đăng ký thương hội là buôn bán tiên đan, vậy ngươi cũng chỉ có thể buôn bán tiên đan, không được kinh doanh hạng mục khác, bằng không sẽ gặp sự trừng phạt nặng nề của thương hội liên mình. Thế nhưng nếu như ngươi nguyện ý tốn hao năm trăm ức thần phầm linh thạch đăng ký, vậy ngươi có thể kinh doanh bất luận loại buôn bán gì nằm trong sự cho phép của Tiên cung."
 
"
Bỏ năm trăm ức thần phẩm linh thạch chỉ là vì đăng ký?" Dược Thiên Sầu kinh hô: "Đây là thương hội liên mình hay cường đạo liên mình? Ta không đi đăng ký được không?"
 
"
Ách..." Đỗ Phong vô ý thức quan sát bốn phía một lần, sau đó cười khổ nói: "Dược huynh nói chuyện cẩn thận! Thương hội liên mình kỳ thực do Tiên cung phái người tổ kiến, dùng để quản lý toàn bộ thương nghiệp giao dịch trong Tiên giới. Nếu như ngươi muốn mở độc môn lập hộ buôn bán trong Tiên giới, bút tiền này chỉ sợ không giao là không được, nếu bị phát hiện, chỉ sợ...Trong Tiên giới không có ai dám đối nghịch với Tiên cung, nếu như ngươi không được thương hội liên mình cho phép, trên thực tế cũng sẽ không có ai dám buôn bán giao dịch với ngươi...
 
Dược Thiên Sầu hoàn toàn hết chỗ nói, đứng im một lát cắn răng nói: "Hắc! Thật quá tối! Xem ra muốn có một thương hội trong Tiên giới thật không giao số tiền này thì không được."
 
"
Có thể nói như vậy..." Đỗ Phong trầm ngâm một hồi, nói: "Bút tiền này tuy rằng nghe qua thật nhiều, kỳ thực nếu như một thương hội có khả năng kinh doanh thỏa đáng kéo dài thật lâu, cũng không tính có hại. Giao bút tiền này trong khả năng nhất định sẽ được hưởng thụ sự bảo hộ của thương hội liên mình, thí dụ như khi thương hội khác giao dịch với ngươi sẽ không dám tiến hành hãm hại lừa gạt ngươi, thủ tín đó là thiết luật của thương hội liên mình, nếu như có người dám vi phạm, sẽ bị lọt vào sự trừng phạt nghiêm khắc. Thứ hai, thương hội liên mình sẽ định kỳ cử hành một ít giao lưu tụ hội, điều này đối với các thương hội mà nói chính là cơ hội tốt để kiếm tiền...
 
"Thì ra là thế!" Sau một phen khai đạo, Dược Thiên Sầu cũng đã không còn tức giận. Bất quá làm cho hắn phiền muộn chính là hắn muốn thành lập thương hội tự nhiên là loại buôn bán gì cũng có thể làm, nhưng hiện tại hắn phải đi nơi nào tìm tới năm trăm ức thần phẩm linh thạch? Giá trị thân gia của hắn cao là không sai, nhưng hắn không có nhiều tiền mặt đến như vậy! Nếu như hiện tại bỏ ra một nhóm lớn tiên thảo đem bán, khẳng định sẽ chọc cho người khác hoài nghi, vấn đề này phải giải quyết như thế nào?
 
Nhìn Dược Thiên Sầu cau mày không giải thích được, Đỗ Phong thử hỏi: "Dược huynh đang phát sầu vì chuyện linh thạch...
 
"Đúng vậy! Đây không chỉ là một chút tiền, thật khó!" Dược Thiên Sầu thổn thức lắc đầu, bỗng nhiên con mắt sáng ngời, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Phong nói: "Không biết trong tay Đỗ huynh có dư dả hay không, nếu như dư dà, có thể cho ta mượn năm trăm ức thần phẩm linh thạch. Ngươi yên tâm, không cần bao lâu thời gian ta sẽ nghĩ được biện pháp trả lại cho ngươi."
 
"
Năm trăm ức!" Đỗ Phong lại càng hoảng sợ, thần tình co quặp nói: "Dược huynh đang nói giỡn đi! Ta làm gì có nhiều tiền như vậy cho mượn, nếu như mấy ức ta còn có thể nghĩ biện pháp giúp được ngươi, năm trăm ức! Thật.., thật quá kho trương đi thôi!"
 
"
Đỗ huynh, ngươi thật có điểm không tình nghĩa." Dược Thiên Sầu sờ cằm, vẻ mặt hồ nghi nói: "Không phải ngươi vừa nói nếu ta chịu trợ giúp ngươi một tay, phụ thân ngươi sẽ tống cho ta một trăm ức thần phẩm linh thạch sao? Còn nói tiền không là vấn đề, có thể thương lượng. Lẽ nào đều là gạt ta phải không?"
 
"
Ta..." Đỗ Phong ngây ngần cả người, sau đó cười khổ nói: "Ta lừa ngươi làm gì? Dược huynh, ngươi cũng thật quá xem trong cha con chúng ta. Ta đã nói, dù là một trăm ức, cha ta cũng phải nghĩ biện pháp chậm rãi gom góp, ngươi bảo hắn trong thời
 
Gian ngắn xuất ra một trăm ức cũng là chuyện không có khả năng. Cha ta là Linh Tu môn trưởng lão không sai, Linh Tu môn có tiền cũng không sai, nhưng tuyệt bút tài sản chung luôn thuyên chuyển không ngừng, hoặc là phải được toàn bộ trưởng lão hội đồng ý thì mới có khả năng vận dụng. Huống chi ngươi đòi năm trăm ức.., ta thật sự là bất lực."
 
"
Bỏ đi, đừng nói nữa, ta còn nghĩ biện pháp khác thôi!" Dược Thiên Sầu hữu khí vô lực phất phất tay, đi tới sát mép vách núi ngồi xuống, khép hờ hai mắt suy tư, cả người mất hẳn ba phần tinh thần.
 
Cứ như vậy, hai người ở yên tại chỗ cũng giằng co thời gian thật lâu. Đỗ Phong chậm rãi bước qua lại trên đỉnh núi, nhìn phong cảnh bốn phía hết một lần lại một lần, thẳng đến khi đem địa hình chung quanh toàn bộ ghi khắc vào trong đầu, thực sự đã cảm thấy sốt ruột, đi tới phía sau Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng nói: "Dược huynh, biện pháp có thể chậm rãi suy nghĩ, không vội ở nhất thời, chúng ta về trước đi thôi!"
 
"
Trở lại?" Dược Thiên Sầu mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, có chút nỉ non nói: "Quay về đâu? Ta có thể quay về đâu? Nơi này có nhà của ta sao? Nhà của ta ở một địa phương phi thường xa xôi, quá xa xôi, tuy rằng ta vẫn rất muốn trở lại, nhưng không tìm được con đường quay về nhà, ngươi bảo ta làm sao trở lại? Ta giống như một loài chim di trú đang tìm kiếm nơi quy túc, một mực nỗ lực bay lượn...Nhưng cũng không bằng cả loài chim di trú, tuy rằng ta vẫn không ngừng phấn đấu, một mực nỗ lực bay lượn.., thế nhưng thật sự không có biện pháp đi trở về! Không có biện pháp đi trở về..." Trong thanh âm khàn khàn mang theo vị đạo hiu quạnh, làm Đỗ Phong nghe qua đều có vẻ không đành lòng. Đỗ Phong không biết vì sao hắn lại đột nhiên bi thương như vậy, miệng mấp máy vài lần lại không nói được, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Dược huynh, sao ta nghe không hiểu ý tứ lời nói của ngươi, nhà của ngươi rốt cục ở địa phương nào?"
 
Dược Thiên Sầu đột nhiên tỉnh thần, sự bi thương giấu tận sâu trong đáy lòng trong lúc vô ý bị hắn kích phát lại cấp tốc thu liễm, ánh mắt một lần nữa khôi phục ánh sáng, quay đầu nhìn Đỗ Phong cười ha ha nói: "Người tu hành nơi nào cũng là nhà, ngươi về trước đi! Mẹ nó! Ta còn phải ngẫm nghĩ nên đi nơi nào tìm năm trăm ức, lão tử không thành lập thương hội là không được. Ngươi về trước đi thôi!" Hắn phất phất tay để Đỗ Phong rời đi trước, Đỗ Phong lắc đầu không nói gì, không thể làm gì khác hơn là chấp tay rời đi.
 
Nhìn theo Đỗ Phong rời đi, Dược Thiên Sầu cũng đứng lên, chắp tay đứng ngay vách núi, ánh mắt lóe ra nhìn về chân trời viễn phương, suy tư nên dùng cách gì tìm ra năm trăm ức.
 
Nhưng không bao lâu, xa xa có người hét lớn: "Dược huynh..." Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo ánh hồng bắn tới, Hỏa Vân Long chạy đến, rơi xuống ngay trước mặt hắn. Hỏa Vân Long cười ha ha nói: "Dược huynh, ngươi làm ta tìm kiếm thật khổ, rốt cục đã tìm được ngươi."
 
Dược Thiên Sầu hết chỗ nói, không cần phải nói, khẳng định do Đỗ Phong tiết lộ chỗ của mình, người khác cũng không biết nơi này...Mẹ nó! Ngươi thật đúng là biết đối đãi, trước tiên quải lão tử đến địa phương hẻo lánh hỏi một lần, biết sự tình không xong lại cho biểu đệ đi ra làm người tốt.
 
Không ngoài sở liệu của Dược Thiên Sầu, nói mấy câu Hỏa Vân Long lại có mục đích tương đồng với Đỗ Phong, muốn kéo hắn làm đệ tử ngoại môn của Ly Hỏa cung. Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ, lại khách khách khí khí đem lời cự tuyệt Đỗ Phong lặp lại một lần, làm Hỏa Vân Long cũng không cười được nữa.
 
Nhưng Dược Thiên Sầu nói chuyện với Hỏa Vân Long cũng khách khí hơn, bởi vì hắn lo lắng đám người dưới tu chân giới ngày sau đến đây khẳng định cần thay đổi pháp bảo cao cấp hơn, huống chi sau này thành lập thương hội khẳng định sẽ thường giao thiệp, Tiên giới đệ nhất luyện khí đại phái vẫn phải giữ quan hệ cho tốt. Vì vậy hắn nhiều lần vỗ ngực bảo chứng, sau này chỉ cần có địa phương nào cần hắn hỗ trợ thì cứ mở miệng, có thể làm thì làm, không làm được cũng nghĩ biện pháp làm cho được...
 
Bình Luận (0)
Comment