Lúc này Dược Thiên Sầu mới phát hiện ra vị trí mình chiếm lấy có điểm không thích họp, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về hướng động khẩu đang phun ra nuốt vào từng luồng bạch quang, đối với những ánh mắt băng sương đánh giá mình coi như không biết. Thế nhưng quan sát hồi lâu, lại cảm giác như có một hơi thở đang phả vào sau gáy, mơ hồ còn ngửi được hương thơm như hoa ngọc lan trên cơ thể nữ nhân.
Quái lạ! Dược Thiên Sầu trong lòng khẽ lầm bầm, cố gắng nhịn thêm hồi lâu, nhưng phát hiện ra hơi thở không ngừng thổi tới, và mùi hương nữ nhân thản nhiên kia có đôi chút quen thuộc. Nhưng ngẫm lại ở trên Tiên giới, nữ nhân mà hắn nhận thức ngoại trừ Cơ Vũ tiên quân và Mục Thiên Kiều ra, thì dường như là không quen biết ai. Hơn nữa mùi hương này cũng không phải là của hai nữ nhân kia.
Hao phí tâm tư trong chốc lát, nhưng hơi thở vẫn không ngừng thổi vào sau gáy, rốt cuộc khiến cho Dược Thiên Sầu không nhịn được quay đầu vừa nhìn, nhất thời sửng sốt. Chỉ thấy Vạn Linh đang che miệng tủm tỉm cười, theo sau hướng hắn ngoắc tay...Hình dáng nữ nhân xinh đẹp không khỏi lộ ra vài phần tinh quái...
Sau khi giật mình xong, Dược Thiên Sầu liền xoay người chắp tay nói:
"Ha ha! Chẳng trách ta lại cảm thấy mùi hương này quen thuộc. Hóa ra là mùi hương trên cơ thể của Vạn Linh tỷ tỷ!" Lời này vừa nói rạ, chúng nhân đứng xung quanh đều quẳng ném ánh mắt lên trên người đôi nam nữ thanh niên này, nhãn tình không khỏi quét tới quét lui, muốn nhìn ra một chút manh mối.
Vạn Linh là ai, chúng nhân ở đây tựa hồ không ai không biết, nàng chính là bảo bối của Tiên giới đệ nhất thương hội Vạn cổ Thông, chưởng môn Vạn Bác Thánh lão quý ah! Nếu như người nào giành được tâm ý của nàng, thì đời này ở trong Tiên giới liền không cần phải lo lắng thêm cái gì. Đã có không biết bao nhiêu đại thiếu gia danh môn đại phái theo đuổi nàng, nhưng nàng chưa từng chấp nhận người nào cả. Chẳng lẽ nàng đã nhìn trúng ý gã tiểu tử này trước rồi sao?
Kỳ thật cũng không thể trách mọi người xung quanh. Ai bảo lời nói vừa rồi của Dược Thiên Sầu quá mức ám muội, cái gì mà mùi thơm quen thuộc trên người của Vạn Linh tỷ tỷ! Phỏng chừng ai nghe được câu này đều sẽ hiểu lầm mà thôi.
Diễn cảm trên mặt Vạn Linh nhanh chóng cứng đờ, dư quang trong mắt âm tình bất định, sau khi chứng kiến ánh mắt hồ nghi của mọi người xong, khuân mặt nàng tức thì ửng hồng lên, nghiến răng nghiến lợi, yêu kiều quát:
"Ai là tỷ tỷ của ngươi! Ai nhận thức ngươi..." Mẹ nó! Kêu ngươi là tỷ tỷ, xem như đã nể tình ngươi lắm rồi. Ai biết ngươi mấy vạn năm tuổi, lão tử còn chưa tới trăm tuổi ah! Mẹ kiếp, vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi ngựa rồi!
Dược Thiên Sầu trong lòng oán thầm, hắn cảm thấy phi thường ủy khuất, nhưng hiện giờ không thể trêu vào người ta. Lúc này trên mặt liền bày ra hình dáng tươi cười nói:
"Ta như thế nào không biết ngươi! Nếu không biết vì sao ngươi không ngừng thổi khí vào sau gáy ta. Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao...?" Nói dứt lời, Dược Thiên Sầu lấy miếng Tử Huyền Lệnh Bài ra, hắn muốn giành về
NiÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiiiaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimmmmÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊm
Một chút ứiể diện, tránh để người khác hoài nghi mình đường đường là một nam nhân, thế nhưng lại muốn bám víu cành cao. Cấp cho Vạn Linh xem đồng thời ý tứ cũng là triển lãm cho mọi người xung quanh nhìn xem...Dường như đang muốn nói, ta cùng nàng quan hệ không sai!
"Nhìn kìa...Đúng là Tử Huyền Lệnh Bài rồi! Không sai, nó không phải đồ giả." Nhất thời xung quanh huyên náo hẳn lên. Tiểu tử này lần trước cùng đám người Tứ Thông thương hội đi ra khỏi Thần Khư Cảnh, vậy tu vi của hắn nhất định là Hóa Thần kỳ. Một gẫ tán tu Hóa Thần kỳ như thế nào trong tay lại có Tử Huyền Lệnh Bài? Điều này không khỏi quá mức cổ quái đi, lý do duy nhất thì phải là do Vạn Linh đem tặng. Kết quả câu nói kế tiếp của Vạn Linh cũng khiến cho mọi người xác thực suy nghĩ trong lòng.
Vạn Linh mặt hoa đỏ bừng, thẹn quá hóa giận quát:
"Không biết điều! Mau trả lại cho ta!" Nàng vươn nhanh tay ra, đoạt lấy miếng Từ Huyền Lệnh Bài về.
"A..." Chúng nhân xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi xôn xao bàn tán, hơn nữa dường như còn minh bạch hết thảy chuyện tình rồi. Lúc này Vạn Linh mới kịp phản ứng, nắm giữ Tử Huyền Lệnh Bài trong tay, sững sờ ngay tại chỗ...
Ba huynh đệ Mộc thị đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Nha đầu này xưa nay chưa bao giờ phải ăn nhiều thiệt thời như thế này. Hôm nay nàng đã đụng phải khắc tinh, lúc trước còn muốn đánh chủ ý lên đầu gã tiểu tử kia. Không nghĩ tới đảo mắt một cái, liền bị hắn thu thập, đúng là khắc tinh ah!
Xung quanh không ngừng vang lên thanh âm tấm tắc. Đều nghiền ngẫm xem, Dược Thiên Sầu như thế nào lại quen biết cùng Vạn Linh?
Vạn Linh rất nhanh đã thanh tỉnh, đảo mắt một hồi diễn cảm đã khôi phục lãnh tĩnh bình thường. Chỉ thấy nàng đem Tử Huyền Lệnh Bài nhét vào vạt áo trên ngực Dược Thiên Sầu, cười dài nói:
"Đem nó cất kỹ đi...Bỏ qua cho ngươi đó, còn đứng nhìn ta làm gì, chẳng lẽ trên mặt ta có vết bần gì sao?" Dược Thiên Sầu bị hành động này của Mộc Linh làm cho khó hiểu. Nhanh chóng xoay người đem Tử Huyền Lệnh Bài cất đi, trong lòng oán thầm, đúng là nữ nhân lòng dạ khó dò như mò kim đáy biển! Trước mắt bao nhiêu người đem lão tử ra chơi đùa, một ngày nào đó lão tử nhất định sẽ lấy về phần thể diện này!
Dược Thiên Sầu không biết chính là, Vạn Linh đứng ở phía sau hắn đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, diễn cảm trên mặt tuy rằng đang cười nhạt, nhưng thật sâu trong đôi con ngươi lại lóe lên tinh quang...
Ba huynh đệ Mộc thị đối với Vạn Linh có hiểu biết sơ lược, nhất thời trong lòng dâng lên một trận ác hàn, quẳng ném ánh mắt thương hại nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
Thử nghĩ xem, chuyện tình này rất nhanh sẽ lan truyền đi ra ngoài. Nhóm người theo đuổi Vạn Linh bao nhiêu năm qua nhất định sẽ xuất đầu, bằng vào tu vi chưa đến Tiên cấp của gã tiểu tử kia. Nhất định là sẽ chết vô cùng thê thả, phỏng chừng phanh thây hắn còn chưa đủ nhét kẽ răng số người theo đuổi Vạn Linh ah!
Đúng lúc này trong động khẩu bắn ra một đạo lưu quang, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chỉ thấy một nữ nhân trên mặt dính đầy máu đen, quần áo rách nát, sau lưng phơi bày ra cả mảnh da thịt trắng nõn, đang lảo bảo bước ra, hoảng hốt chạy tới khoảng đất trống. Đám người xung quanh nhanh chóng kinh hô:
"Là nữ đệ tử Vân Nghê Môn." Trên không trung liền có vài bóng thân ảnh dắt tay nhau đáp xuống, nữ đệ tử kia vừa nhìn thấy trưởng bối đồng môn, thì ngồi bệt xuống đất gào khóc nói:
"Đều chết hết rồi, các nàng đều chết hết rồi." Thanh âm nức nở thê lương, khiển cho đám người xung quanh nghe mà ớn lạnh.
Một nữ nhân có đôi mày liễu lãnh diện liền bước tới, nhíu mày quát:
"Khóc sướt mướt như thế làm gì? Các ngươi mau đem nàng trở về, có chuyện gì thì sau hãy nói." Rất nhanh bên cạnh có người lấy ra một chiếc áo choàng, khoác lên trên người nữ đệ tử kia. Theo sau, vội vàng đưa nàng rời đi.
Nữ nhân có đôi mày liễu lãnh diện, không nói không cười, hai tròng mắt nhược hàn thoáng nhìn qua xung quanh, lại bay lên không trung trở về vị trí cũ đứng quan sát tiếp, giống như chưa từng phát sinh qua bất luận chuyện gì bình thường.
Không đầy lát sau, lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh không ngừng phun bạch quang, có mười mấy thân ảnh nhanh như thiểm điện lao ra bên ngoài. Khiến cho mọi người không dám tưởng tượng chính là, những người này vừa lao ra vừa không ngừng giao thủ, hồn nhiên chẳng thèm quản đến ánh mắt tràn đầy sát khí của nhóm thủ vệ Tiên Cung đứng canh gác ngay bên ngoài.
"Là người của Vạn cổ Thông cùng Ẩn Long sơn trang!" Có thanh âm kinh hô. Khiến cho đám người Vạn Linh nhất thời ngây ra, không hiểu vì sao đệ tử Vạn cổ Thông lại điên cuồng chém giết thành cái dạng này.
Ô Hùng khoanh tay đứng trên đỉnh núi nhìn quang cành bên dưới, hờ hững nói:
"Không quản quy củ, giết!" Thanh âm hùng hậu mười phần trung khí vang vọng khắp đương trường, đâu thấu vào trong lỗ tai của mọi người.
Lúc này nhóm thủ vệ canh gác bên ngoài động khẩu Thần Khư Cảnh, ước chừng khoảng hơn mười người nhất tề xuất thủ, mười mấy đạo quang mang lăng lệ hung hăng bắn ra. Đám người đang hỗn chiến ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp thốt ra, trực tiếp nổ banh xác hóa thành từng đoàn huyết nhục mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG Lúc này chỉ có duy nhất một gã đệ tử kịp phàn ứng, ngay lúc vừa bước ra bên ngoài Thần Khư Cảnh liền đổi hướng trốn ở cách phía sau không xa, cho nên may mắn giữ được táng mạng.
Dược Thiên Sầu đứng trước động khẩu Thần Khư Cảnh quan sát náo nhiệt. Nào ngờ tên đệ tử vừa thoát chết trong gang tấc lại đúng lúc nhìn thấy hắn, lúc này không khỏi phi thường hoảng hốt nói:
"Dược Thiên Sầu!" Nhìn diễn cảm trên mặt hắn giống như đụng phải sát tinh bình thường...