Sở dĩ Dược Thiên Sầu kêu hai người chạy trốn, chính là muốn nhìn xem hai người này sau khi trúng phải Hấp Tinh Đại Pháp thì phản ứng sẽ như thế nào, chuần bị tích lũy kinh nghiệm để ngày sau còn giao thủ với đám tiên nhân khác. Kết quả phát hiện ra, hai người này tuy rằng không chết nhưng cũng đã mất đi năng lực chiến đấu. Lúc này khóe miệng của hắn dâng lên một tia cười lạnh, chuôi đại thanh đao trong tay rung lên, cả người thuấn di biến mất ở ngay tại chỗ, trực tiếp xuất hiện bên trên đỉnh đầu hai người.
"Hai vị, là do các ngươi bất nhân trước, vậy cũng đừng trách ta đây sẽ không khách khí." Trên đỉnh đầu vang lên thanh âm, Thương Liên Khánh cùng Sài Tuấn Lang ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời sợ đến mức hồn phi phách tán. Dược Thiên Sầu không nói hai lời, nhanh như chóp khai đao, hai đạo thanh quang vừa lóe lên, hai chiếc đầu người bị chém văng ra, hai cỗ thây khô mất đi động lực phi hành, chậm rãi rơi xuống dải quần sơn đá hoa cương.
Đám người ẩn thân trên không trung chứng kiến cảnh tượng này thì không biết nói gì, tu vi đến trình độ như người này, đã rất ít người còn dùng đao đối chiến. Nhưng bọn hắn không biết là, Dược Thiên Sầu thích cái khoái cảm giương đao trảm xuống, đã tạo thành thói quen nên rất khó bỏ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com Khiến cho bọn hắn càng hoảng hốt chính là, cháu ruột của chưởng môn Tiêu Dao Cung và cháu ruột của chưởng môn Tuyệt Tình Cung, cứ như thế đã bị làm thịt. Ngày sau hai nhà này khẳng định sẽ truy xét đến Vạn Cổ Thông, bởi vì có không ít người tận mắt nhìn thấy hai người theo chân Vạn Lý Hồng cùng đi. Đến lúc đó thì phải giải thích như thế nào đây?
Bọn hắn cũng không thể giải thích với hai nhà kia là Dược Thiên Sầu ra tay giết người, làm như thế không phải là muốn đối lập với Tiên Cung hay sao? Nếu như có thể lựa chọn, bọn hắn tình nguyện đắc tội với hai nhà kia, chứ không bao giờ nguyện ý dây dưa cùng Tiên Đế.
"Linh nhi! Sự tình càng lúc càng lớn rồi." Vạn Lý Hồng truyền âm thở dài.
Vạn Linh trợn mắt há mồm không lên tiếng phản bác. Đừng nói là nàng, mà tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ qua, Thương Liên Khánh cùng Sài Tuấn Lang không thể tru sát nổi một mình Dược Thiên Sầu. Hai gã Tiểu Tiên hậu kỳ, thế nhưng lại đánh không thắng nổi một gã tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ sao?
Lúc này, có một cái bóng xám lặng yên không chút tiếng động, tiềm nhấp vào trong sơn cốc, ẩn thân sau một tảng đá lớn, âm thầm quan sát Dược Thiên Sầu đang phiêu phù ở trên không trung. Mấy người ẩn thân trên không trung chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi mỉm cười, Vạn Linh giật minh truyền âm nói:
"Đại trưởng lão.., ngươi muốn làm gì?" Mộc Vạn theo phương hướng truyền âm đến, hồi đáp:
"Nếu hai gã kia vô dụng, vậy ta sẽ đích thân ra tay!" "Không thể." Vạn Linh nhanh chóng truyền âm khuyên giải nói:
"Nếu người khác biết ngươi giết mật thám của Tiên Đế, thì Vạn Cổ Thông chúng ta liền sẽ gặp phải đại phiền toái." "Có làm không, xung quanh noi này không có bóng người, coi như có người ẩn thân, ta cũng đang dịch dung, người khác sẽ không thể biết thân phận của ta, không liên lụy tới Vạn Cổ Thông đâu. Chỉ cần giết tiểu tử đó, ta ra ngoài truyền tin tức, nói là chứng kiến Dược Thiên Sầu động thủ với Sài Tuấn Lang cùng Thương Liên Khánh ở bên trong sơn cốc này. Kết quả bọn chúng lưỡng bại cầu vong..." Mộc Vạn dừng một chút, theo sau chần chừ nói:
"Tiểu thư, không phải đang hoài nghi ta không thể giết được Dược Thiên Sầu đó chứ?" "Người này thân thủ có chút quỷ dị, đại trưởng lão hay là không cần phải đi mạo hiểm như thế, chúng ta mau rút lui thôi!" Vạn Linh lo lắng thúc giục.
"Tiểu thư không cần lo lắng, bất quá chỉ là cái thứ pháp thuật che mắt thiên hạ mà thôi. Đối phó với đám ngu xuẩn còn được, nhưng dùng ở trên người của ta thì tuyệt đối không được." Mộc Vạn ngữ khí uyển chuyển cự tuyệt nói.
Dược Thiên Sầu phiêu phù trên không trung ngắm nhìn bốn phía xung quanh, chậm rãi thu hồi chuôi đại thanh đao, trực giác nói cho hắn biết, lúc này bản thân hắn đang có nguy hiểm rình rập xung quanh, nhưng bốn phía lại không phát hiện ra bất cứ tia dị thường nào. Sau khi kiếm tra mà không phát hiện ra được cái gì, Dược Thiên Sầu liền lắc mình lao xuống chỗ hai đống thây khô.
Ngay khi hắn tháo hai chiếc thủ trạc trên người hai cỗ thây khô ra, thì tâm trí bỗng dung cảm thấy nguy hiếm đang xâm lấn tới gần, cái loại sát khí cường đại này hẳn là muốn lấy đi táng mạng của hắn chỉ trong một chiêu duy nhất. Linh quang chợt động, một luồng kim quang trực tiếp phóng ra, nhanh chong bao phủ lên khắp châu thân Dược Thiên Sầu. Đây là Dược Thiên Sầu triệu hồi Kim Quang Tán ra. Từ sau khi tu luyện Cầm Hí, hắn phi thường tín nhiệm cái loại trực giác bản năng này, cơ hồ chưa từng sai lầm qua.
"Oanh" Một thanh âm bạo nổ vang lên.
Cường đao mãnh liệt như cuồng phong từ bốn phương tám hướng tập kích đến. Kim Quang Tán liền tản xuất ra kim quang chói lóa, đem thân ảnh thuấn di công kích tới đẩy ngược trở về mấy chục thước, dần dần hiện ra đúng là lão nhân lưng còng, do Mộc Vạn cải trang...
"Là ngươi!" Dược Thiên Sầu bình an vô sự tránh ở trong tầng kim quang hộ tráo của Kim Quang Tán, kinh hô lên. Hắn liếc mắt một cái thì đã nhận ra, lúc trước ở cửa hàng Ly Hỏa Cung, đúng là lão nhân này lên tiếng vạch trần kế hoạch của mình.
Lúc này Dược Thiên Sầu thần sắc trắng bệch, tim đập thình thịch, đang âm thầm cảm ơn Tất Trường Xuân. Nếu không phải Tất Trường Xuân truyền thụ cầm Hí, có bản năng trực giác liệu địch tiên cơ cho mình, thì coi nhU Minh có Kim Châu thuấn di, cũng không bao giờ tránh thoát được cao thủ tập kích, bởi vì mình căn bản là không thể phát hiện ra. Xem uy lực của một chiêu này, nếu trúng sợ rằng sẽ đem thân thể của mình băm thành nát bấy.
Dược Thiên Sầu đứng bên trong Kim Quang Tán, hai nhân mềm nhũn ra như bún, lúc này hắn mới lý giải sâu sắc uy lực của môn công pháp cầm Hí này. Thật lòng mà nói, hắn luôn luôn bởi vì Tất Trường Xuân không truyền thụ cho pháp quyết hay pháp bảo lợi hại mà suy nghĩ không thôi, có cảm giác dường như là thầy trò hữu danh vô thực. Nhưng lúc này Dược Thiên Sầu mới phát hiện ra, cầm Hí mà Tất Trường Xuân truyền thụ, so với bất cứ pháp bảo hay pháp quyết nào đều muốn lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần. Bởi vì nó chính là môn công pháp bảo mệnh ah! Có thứ gì trọng yếu hơn bảo mệnh được sao?
"Kim Quang Tán!" Mộc Vạn văng ngược ra xa không khỏi thất thanh kinh hô.
Đám người Vạn Linh ẩn thân trên không trung đồng dạng cũng giật mình cả kinh, thiếu chút nữa bật thốt lên. Kim Quang Tán là pháp bảo gì, bọn hắn trong lòng đều phi thường hiểu rõ. Nếu như nói Kim Lũ Y chính là phục sức chuyên dụng của Tiên Cung, thì Kim Quang Tán này không phải ai trong Tiên Cung cũng được sở hữu, chỉ riêng hai mươi bốn đại hộ pháp Kim Giám Điện mới có thứ này. Hai mươi bốn người kia vốn là thủ hạ thân cận của Tiên Đế Kim Thái, tu vi ít nhất đều ở Tiên Đế sơ kỳ.
Nghe nói Kim Quang Tán vốn là tiên bào phòng ngự do đích thân Tiên Đế Kim Thái luyện chế, năng lực phòng ngự vô cùng cường hãn. Nhưng mấy người Vạn Linh rung động không phải vì năng lực phòng ngự của Kim Quang Tán, mà là nó đã biểu lộ rõ ràng thân phận của Dược Thiên Sầu không hề giả dối, hắn chứng thực là mật thám thân tín bên người Tiên Đế Kim Thái. Nếu không, cũng không thể nắm giữ trong tay tiên bảo do đích thân Tiên Đế Kim Thái luyện chế.
"Lão già kia! Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn đánh lén ta?" Lúc này Dược Thiên Sầu mới giật minh tỉnh mộng, hung hăng gầm lên, Kim Quang Tán phóng xuất ra quang mang hộ tráo, bao bọc xung quanh người hắn, Dược Thiên Sầu nhanh như chóp
Lao về phía Mộc Vạn, song chưởng thuận thế đẩy tới, quát lớn:
"Hấp Tinh đại pháp!" Mộc Vạn đồng dạng cũng đã hồi phục thần ứí, cười lạnh nói:
"Chút tài mọn mà thôi, không cần mang ra khoe khoang ở trước mặt lão phu!" Sau khi cảm óng được một cỗ chân khí quý dị bao trùm lên trên người mình, Mộc Vạn liền đem chân khí trong nội thể phóng ra, trực tiếp bức lùi chân khí của Dược Thiên Sầu ra bên ngoài. Thần sắc câu lệ, đứng nguyên tại chỗ để cho Dược Thiên Sầu hấp!
"Di!" Dược Thiên Sầu kì quái kinh hô. Lúc này phát hiện ra chân khí của mình đã tiêu tán, nhanh chóng phanh lại, không dám xông lên phía trước thêm nữa. Mà dùng phương pháp thuấn di chạy xung quanh người Mộc Vạn, tìm kiếm cơ hội ra tay, miệng không ngừng hô:
"Hấp, hấp, hấp, ta hấp..." Thế nhưng đối phương quá mức cần thận, mỗi khi chân khí của Dược Thiên Sầu bao trùm lên trên người hắn, thì hắn liền phóng xuất ra chân khí xua tan đi. Khiến cho Dược Thiên Sầu hấp mỏi mồm mà vẫn không hấp được cái rắm gì. Lúc này đành phải dừng bước, vì sợ thuấn di nhiều sẽ hao tổn chân nguyên, biết không thể hạ thủ, nên Dược Thiên Sầu nhanh chóng thối lui ra ngoài, trân trối ngắm nhìn lão nhân lưng còng trước mắt.
Từ khi luyện thành Hấp Tinh Đại Pháp cho đến nay, số lần dùng đến tuy đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần đều đạt hiệu quả vô cùng mỹ mãn. Cho dù là Yến Truy Tinh năm xưa tu luyện Ma Công, cũng bị tổn thất nặng nề ở dưới tay minh. Nhưng hôm nay đụng phải lão nhân cổ quái này, thì đúng là khắc tinh, Hấp Tinh đối với lão già kia cư nhiên vô dụng.
"Tiểu tử, không tưởng tượng được sao!" Mộc Vạn hừ lạnh nói:
"Ta liếc mắt một cái thì đã nhìn ra nhược điểm của môn tà pháp này. Chỉ cần người nào đạt tới cảnh giới Đại Tiên, luyện chân khí thành thực chất, có khả năng giết người vô hình. Sau đó đem chân khí dàn trải khắp châu thân, vậy môn tà pháp này của ngươi cũng sẽ không thể phát huy tác dụng thêm được nữa rồi..." Lời này không phải hắn giải thích cho Dược Thiên Sầu, mà là muốn giải thích cho đám người Vạn Linh đang ẩn thân nghe. Quả nhiên lúc này đám người Vạn Lý Hồng nghe xong thì đều tỉnh ngộ, nguyên lai chính là như thế.
Vạn Linh thoáng quét mắt nhìn bốn phía, chân mày khẽ nhíu lại, hướng Mộc Vạn truyền âm nói:
"Đại trưởng lão không cần đánh nữa, hắn có Kim Quang Tán hộ thể, chúng ta không mang theo tiên bảo lợi hại thì không thể phá nổi tầng hộ tráo đâu. Nếu kéo dài thời gian, chỉ sợ có người đi ngang qua nhìn thấy. Như vậy Vạn cồ Thông sẽ vô cùng bất lợi, xin hãy cấp tốc ly khai..." Mộc Vạn nghe xong thì hơi chần chừ, nhưng ít nhiều thì hắn vẫn không cam lòng truyền âm đáp:
"Tiểu thư, dựa vào tu vi của gã tiểu tử này, hẳn là không thể nào phát huy hết tác dụng phòng ngự của Kim Quang Tán!" "Đại trưởng lão, Kim Quang Tán chính là tiên bảo do đích thân Tiên Đế Kim Thái luyện chế, coi như ngươi phá vỡ được nó, thì ngươi không nghĩ đến tình huống sau này xảy ra sẽ như thế nào hay sao?" Vạn Linh gằn từng chữ truyền âm nói: "Nếu làm thế nhất định là sẽ kinh động tới Tiên Đế Kim Thái...Lúc trước ta thấy hắn tu vi mới chỉ là Hóa Thần kỳ, cho rằng hắn chỉ là một cái mật thám nho nhỏ được Tiên Đế phái ra mà thôi. Nhưng hiện giờ đã xác minh hắn đúng là mật thám thân tín của Tiên Đế, ngươi ngẫm lại xem giết thân tín của Tiên Đế sẽ có hậu quả như thế nào? Chỉ sợ dưới cơn phẫn nộ, Tiên Đế Kim Thái sẽ không buông tha cho bất luận kẻ nào có liên quan đến Dược Thiên Sầu, Vạn Cổ Thông chúng ta cũng không có ngoại lệ."
Mộc Vạn trong lòng âm thầm kinh hãi, biết Vạn Linh nói không hề sai, có chút không cam lòng đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Dược Thiên Sầu. Mà Dược Thiên Sầu cũng đang trừng mắt lạnh nhìn hắn, cổ tay áo khẽ nhúc nhích, một thanh phi kiếm máu tím phiêu phù ở trước người hắn, hờ hững nói:
"Không nghĩ ra ngươi phá được Hấp Tinh Đại Pháp của ta! Hảo, vậy cho ngươi nếm thử phi kiếm của ta, nhìn xem ngươi có bản lĩnh phá được nó nữa không?"