Dù sao đám người Vạn Linh đứng cách bọn họ không xa, hơn nữa lại đi cùng Dược Thiên Sầu đang gây sự chú ý của mọi người, người của Ẩn Long sơn trang tự nhiên thấy được Vạn Linh, theo bản năng cũng chú ý tới sự thất thường của Long Tiểu Tửu. Cả Ẩn Long sơn trang, nếu nói có ai không ghét Vạn Linh, chỉ sợ chỉ có Nghiễm Niệm Tồ, nếu không phải Vạn Linh hoành đao đoạt ái, Long Tiểu Tửu đã sớm thành vợ người khác, thế nào còn có cơ hội cho hắn đến gần.
"Tửu nhi! Không cần thất thố làm người ta chế giễu." Long Ngọc Công nhíu mày truyền âm nói.
Nghiễm Quân Như than nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, rõ ràng mắt không thấy tâm không phiền.
Long Tiểu Tửu nghe vậy cố gắng khống chế cảm xúc, không hề nhìn Vạn Linh đang cười thị uy, ánh mắt ném tới trên người Dược Thiên Sầu đang đứng cùng Phượng Cửu Như, khẽ cắn môi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì...
Ngay trong lúc mọi người đang kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên có người quát lên:
"Đến!" Ánh mắt mọi người cùng hướng nhìn về một hướng, chỉ thấy một đạo thanh sắc lưu quang cùng một đạo kim sắc lưu quang rất nhanh phóng tới, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt liền cấp tốc xẹt qua trên đỉnh đầu mọi người, căn bản không có ý tứ dừng lại tại Sinh Tử Cương, nháy mắt đã đi xa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ít người nhìn ra hai đạo lưu quang kia chính là Vi Xuân Thu và Đại Minh Luân, nhưng mà làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là sao có cảm giác Đại Minh Luân giống như đang đuổi theo Vi Xuân Thu, có vẻ như tốc độ của Vi Xuân Thu còn nhanh hơn Đại Minh Luân.
"Vi Xuân Thu! Đứng lại cho ta!" Tiếng hét phẫn nộ của Đại Minh Luân mơ hồ từ phương xa truyền đến.
Đã xảy ra chuyện gi? Mọi người còn đang mờ mịt kinh ngạc, chỉ thấy phía chân trời phương xa một đạo lưu quang màu xanh và màu vàng lại bay vòng trở lại hướng bên này. Cũng vừa lúc đó, trong kim quang ở phía sau nổ bắn ra từng đạo bạch sắc nguyệt luân, dùng khí thế lôi đình chấn động xoay quanh hơn mười vòng nguyệt luân tạo thành đường cong quỷ dị cấp tốc đuổi giết thanh quang đang chạy trốn.
"Đại Minh Luân, ngươi thế nhưng đùa thật..." Trên không trung truyền đến thanh âm hổn hển oa oa la hoảng của Vi Xuân Thu.
Một đuổi một chạy hai người lại bay đến trên bầu trời Sinh Tử Cương, Vi Xuân Thu hóa thân thanh quang tựa hồ cũng không dự định tiếp tục chạy, khoảnh khắc thanh quang lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được lóe ra lưu quang ảo ảnh vô số, xuyên qua trốn tránh giữa mười mấy đạo nguyệt luân kia. Tốc độ trốn tránh vô cùng kỳ diệu làm cho mọi người hít sâu một hơi, đều thầm than không hổ là Thanh Dực Bức Vương lấy tốc độ làm sở trường trong Tiên giới, nếu thay đổi là những người khác chỉ sợ sớm đã mất mạng dưới uy lực kinh người của nguyệt luân.
Chỉ vừa trắc trở, đạo thanh quang đang trốn tránh trên không trung tìm được khe hở, nhanh chóng thi triển ra thuấn di biến mất trên không trung. Đợi khi mọi người tìm được bóng người của Vi Xuân Thu đã thấy quần áo hắn hỗn độn không chịu nổi núp sau lưng Mục Thiên Kiều, gào khóc thảm thiết nói:
"Bà nương của ô Hùng, xem thể diện Dược Thiên Sầu là bằng hữu của ngươi, mau gọi kẻ điên này dừng tay!" Mục Thiên Kiều không nói gì nhìn hắn, nàng cũng có tự mình hiểu lấy, chính mình thế nào có tư cách sai sử Đại Minh Luân chấp chưởng, chuyện này rõ ràng nàng cầu không nổi. Mười mấy đạo nguyệt luân uy lực lôi đình đảo mắt liền mang theo vẻ cường hãn giảo sát lao tới, đem mọi người phía dưới sợ tới mức định chuẩn bị thoát đi, mười mấy đạo nguyệt luân bỗng nhiên mạnh mẽ ngừng lại, cấp tốc đàn hồi trở về không trung. Nhưng cỗ uy áp cường đại vừa ập đến vẫn làm cho không ít người bên dưới lảo đảo, đá vụn bay loạn, dù hắn đã thu tay lại nhưng khí thế vẫn kinh người...
Kim quang chợt lóe, Đại Minh Luân hiện thân trên không trung, mười mấy đạo
Nguyệt luân ứiu liễm chui vào trong cánh tay của hắn. Hai mắt Đại Minh Luân lộ vẻ túc sát nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu phía dưới, nếu không phải thấy được Mục Thiên Kiều, hắn đã mặc kệ phía dưới có bao nhiêu người, cũng không lo ngại thương cập tới vô tội, đã sớm một lưới bắt hết.
"Hắc hắc! Vẫn là mặt mũi bà nương của Ô Hùng thật lớn." Vi Xuân Thu hướng Mục Thiên Kiều chặp tay tỏ vẻ cảm tạ, theo sau nhìn Đại Minh Luân cạc cạc cười nói:
"Đại Minh Luân, ta đã biết ngươi sẽ bán cho ô Hùng một mặt mũi, sẽ không xuống tay đối với nữ nhân của hắn." "Đồ hỗn trướng, đã nhiều năm như vậy vẫn không hề có chút tiền đồ. Dựa vào nữ nhân bảo mệnh lại tính là bổn sự gi?" Đại Minh Luân chỉ tay phẫn nộ quát:
"Có bản lĩnh lăn ra đây cho ta, xem ta có lột sống con dơi ngươi không." Tất cả mọi người nhìn ra khẳng định Vi Xuân Thu đã không làm ra chuyện gì tốt, đã chọc giận Đại Minh Luân, nếu không cũng không nhiệt náo tới mức Đại Minh Luân phải đích thân đuổi giết. Theo trong lời nói của hai người có thể nghe ra, hai người ở rất nhiều năm trước hẳn là người quen cũ, trước đó Vi Xuân Thu có thể thỉnh được Đại Minh Luân đến Thiên Hạ thương hội liền có thể suy đoán. Nhưng lần trước vốn còn hoàn hảo, nhưng sao lần này lại có chuyện?
Một ít lão nhân trong Tiên giới có lẽ biết, năm đó Vi Xuân Thu, Vân Bằng cùng Đại Minh Luân vốn là bằng hữu như hình với bóng. Sau đó ba người cùng được Tiên cung vừa ý nhìn trúng muốn chiêu mộ bọn họ gia nhấp giúp sức cho Tiên cung, cũng chính bởi vì việc này, ba người sản sinh ra sự nhiệt náo chẳng vui, cuối cùng Đại Minh Luân gia nhấp Tiên cung, mà Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng vẫn tiêu diêu một mình trong Tiên giới mà không muốn bị người ước thúc.
Mọi người có điều không biết chính là trước đó Đại Minh Luân được Vi Xuân Thu mời đến Thiên Hạ thương hội chỉ là nể giao tình dĩ vãng, nếu không người bình thường sao có thể mời được Đại Minh Luân quyền cao chức trọng. Nhưng làm cho Đại Minh Luân không vui chính là, mình vừa quay về Thương Hội Liên Minh không được bao lâu, Vi Xuân Thu lại chạy tới muốn kéo hắn đi làm chứng nhân chó má gì đó, lúc đó hắn lập tức cự tuyệt.
Vi Xuân Thu cầu vài lần không có kết quà, có chút nổi giận, nhất thời nhịn không được đạp vào mông Đại Minh Luân một cước, khiến Đại Minh Luân giận tím mặt ngay đương trường, song phương lập tức đánh một trận. Vừa động thủ, suýt chút sách động tất cả cao thủ Thương Hội Liên Minh vây công Vi Xuân Thu, may mắn Đại Minh Luân còn nhớ chút tình cũ, không cho người khác nhúng tay.
Sau khi động thủ, Vi Xuân Thu không thể không chịu phục chính là, quả nhiên cũng giống như năm đó, chính minh vẫn không phải là đối thủ của Đại Minh Luân, cơ hồ chỉ để bị đánh, bị buộc bất đắc dĩ đành phải bỏ chạy. Bởi vì quan hệ thiên phú, tuy rằng Vi Xuân Thu không phải đối thủ của Đại Minh Luân, nhưng ở tốc độ thì tốt hơn, vì thế mới có một màn mọi người mới nhìn thấy.
"Cãi cái gì mà cãi? Ngươi cho ta thích nhìn mặt thối của ngươi a!" Vi Xuân Thu bất bình chỉ vào Mục Thiên Kiều nói:
"Nếu không phải bằng hữu của bà nương ô Hùng để cho ta đi mời ngươi, trời mới thèm đi tìm ngươi." Lời này vừa nói ra, Mục Thiên Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn Vi Xuân Thu, có vẻ như đang hỏi có quan hệ gì với ta? Khóe miệng Dược Thiên Sầu co quặp, vô lực sờ sờ trán của mình, không thể không thừa nhận lão biên bức này còn vô sỉ hơn cả minh.
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, mọi người cũng không biết nói gì nhìn Vi Xuân Thu, không thể không bội phục người này, cũng chỉ có hắn mới dám nói chuyện như vậy với Đại Minh Luân.
Đại Minh Luân nghe vậy ngần ra, nhìn nhìn Mục Thiên Kiều, theo sau liền lập tức phản ứng, thiếu chút nữa bị Vi Xuân Thu nhiễu tới hồ đồ, nói ra thật là phức tạp như vậy, nhưng hoàn toàn lại không có chút quan hệ gì tới Mục Thiên Kiều, đang nói chính do Dược Thiên Sầu để cho hắn đến thỉnh mình.
"Đồ vô sỉ! Lăn ra đây cho ta." Đại Minh Luân thẹn quá hóa giận quát.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com Vi Xuân Thu hắc hắc hai tiếng mặc kệ hắn, ngược lại nói với Dược Thiên Sầu:
"Dược Thiên Sầu, người ta đã mòi tới cho ngươi, hắn có đáp ứng hay không ta không thể xác định, chính các ngươi tự nhìn mà làm đi!" Nói xong cứ thế tự sửa sang lại đầu tóc rối bời cùng trang phục chật vật của minh.
Mẹ nó! Lão vô lại! Vẻ mặt Dược Thiên Sầu cóng đờ, nhưng hiện tại cũng không phải thời gian rối rắm với lão biên bức, hắn lập tức quay đầu nhìn Phượng Cửu Như cười lạnh nói:
"Đại Minh Luân chấp chưởng đã mời tới như ngươi mong muốn, có chuyện nói mau có rắm mau thả, người ta cũng không thời gian chờ ngươi." Hắn khắc sâu hiểu biết, chính mình không có mặt mũi lớn như vậy, vẫn giao cho tiền bối tư lịch thâm hậu đến nói đi!
Lời này vừa nói ra, bốn phía thiếu chút nữa té xỉu một màng lớn, một đám dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phượng Cửu Như, gặp phải một lớn một nhỏ vô sỉ thế này, hắn cũng thật xui xẻo. Mục Thiên Kiều lộ ra ánh mắt khó thể tin nhìn Dược Thiên Sầu, Vạn Linh cũng không biết nói gì, mật thám thân tín của Tiên Đế tại sao có thể như vậy?
Vi Xuân Thu thì cười hắc hắc nheo mắt với Dược Thiên Sầu, có vẻ như đang khích lệ năng lực ứng biến của hắn thật không sai. Không biết được cả Dược Thiên Sầu cũng đang muốn đá hắn hai cước để trút căm phẫn, lão biên bức chỉ biết hư việc nhiều hơn là thành công kia.
"Ách..." Không nghĩ tới có thể đem sự tình quấn lên đầu minh, Phượng Cửu Như sừng sốt, theo sau sắc mặt đột biến nhìn lên Đại Minh Luân liên tục khoát tay nói:
"Chuyện không liên quan đến ta, chủ ý mời chấp chưởng đến do Dược Thiên Sầu nói." "Thúi lắm!" Dược Thiên Sầu chửi ầm lên:
"Ngươi dám nói không có ngươi gật đầu cho phép? Trước mắt bao người có nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi cũng dám trợn mắt nói lời bịa đặt? Con mẹ nó! Tuyệt Tình cung các ngươi còn biết xấu hổ hay không?" "Ta...Phượng Cửu Như vốn là sợ tới mức có chút thất kinh, ngẫm lại chính mình hình như là gật đầu cho phép, lúc này có chút không biết nên làm sao giải thích mới tốt, thiếu chút nữa toát đầy mồ hôi.
"Đủ rồi!
" Đại Minh Luân có thể nắm giữ Thương Hội Liên Minh, há là người dễ dàng qua mặt như vậy, giương mắt lạnh lẽo nhìn Dược Thiên Sầu quát: "Từ sau khi ngươi đến Mê Huyễn Tiên Thành, hoa dạng ùn ùn, nhiệt náo đến mức Mê Huyễn Tiên Thành không có ngày nào sống an ổn, bớt chụp mũ lên đầu người khác, ngươi cho ta dễ gạt gẫm lắm sao?
"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, phát hiện Đại Minh Luân quả nhiên là hỏa nhãn kim tinh không dễ gạt gẫm. Phượng Cửu Như nghe vậy trái tim chợt buông lỏng xuống, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu tràn ngập vẻ oán độc.
"Chấp chưởng! Lời này của ngươi đã oan uổng ta...
" vẻ mặt Dược Thiên Sầu lộ ra bộ dạng vô cùng oan uổng, còn chưa kịp giải thích, liền nghe Đại Minh Luân quát: "Câm miệng cho ta!
" Sau đó hắn lại nhìn Vi Xuân Thu nói: "Ngươi không phải muốn cho ta làm giám sát sao? Tốt! Ta sẽ làm giám sát việc này, làm cho tiểu tử này chết sớm một chút cũng tốt, đỡ phải làm cho ngươi mất mặt xấu hổ.
"
Nói vừa xong đã lắc mình rơi vào bên người Vi Xuân Thu, hù Vi Xuân Thu nhảy dựng, kết quả thấy Đại Minh Luân vẫn đứng sừng sững bất động tại chỗ, căn bản cũng không có ý tứ muốn động thủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói thầm: "Làm như thúi lắm, làm điều thừa!
"
Đại Minh Luân nhanh chóng quét mắt nhìn hắn, lập tức lại nhìn quanh bốn phía gọn gàng linh hoạt quát: "Bắt đầu!"
Đoàn người theo bản năng di chuyển đi vài bước, đứng cách xa Đại Minh Luân, vẻ mặt Dược Thiên Sầu trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn mấy người Phượng Cửu Như, theo sau lắc mình trực tiếp bay xuống mảnh đất cằn cỗi ngay đồi loạn thạch...