Tinh Thần Châu

Chương 899

"Đúng đúng, chờ tỷ tu luyện thành Vạn Yêu Tâm Kinh là có thể giúp được ta rất lớn." Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu, đưa tay kéo nàng nói: "Đi theo ta."
 
Kỳ thực với hắn mà nói, có muốn Bạch Tố Trinh hỗ trợ hay không lại là chuyện khác, then chốt là hắn mong muốn bản thân Bạch Tố Trinh có được tu vi cao cường, thế sự vô thường chuyện sau này cũng không ai biết trước, vạn nhất không phải điều gì nguy hiểm nàng cũng có thể tự bảo vệ mình. Thứ hai đó là nếu đem Vạn Yêu Tâm Kinh đưa cho người khác tu luyện hắn thật sự rất lo lắng, nếu để Bạch Tố Trinh tu luyện, trái lại hắn vô cùng yên tâm, nghĩ không khác gì chính mình tu luyện.
 
Đối với cách nói này của hắn, trong lòng Bạch Tố Trinh hiểu rõ ràng, nàng chỉ cười cười, cũng không vạch trần, vươn tay mặc cho Dược Thiên Sầu kéo tay mình, hai người cùng nhau biến mất, khi lại xuất hiện lại là một gian phòng có không gian rộng mở sáng sủa làm đôi mắt sáng của Bạch Tố Trinh chóp động không ngớt.
 
Trong phòng lại có một phòng khác, mặt sàn bằng ngọc thạch trắng muốt, bên trong phòng khách bài biện những chiếc ghế nệm tốp năm tốp ba, rộng mở sáng sủa, ngoài ra nhìn không thấy bất luận bài biện gì khác. Ánh mắt nghi hoặc của Bạch Tố Trinh nhìn về phía Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu lập tức cười giải thích: "Ở đây chính là Thiên Hạ thương hội, phòng này là phòng ở của ta, trong phòng cũng không có chuần bị bài biện thứ gì, hơi giản đơn một chút."
 
Bạch Tố Trinh rút tay khỏi tay hắn, đi tới bên cạnh ghế vuốt vuốt, sau đó lại đầy mấy cánh cửa nhìn vào bên trong một chút, bên trong hoàn toàn trống rỗng không có vật gì, cuối cùng nàng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy hàng vạn ngọn núi sừng sững bên ngoài, trên đỉnh núi có rất nhiều kiến trúc chiếm lĩnh, mà phía chân trời lại có lưu quang không ngừng lên xuống, trong tích tắc nàng cũng có chút thất thần, giống như nói mê lầm bầm: "Ờ đây là Tiên giới trong truyền thuyết sao?"
 
Dược Thiên Sầu đi tới phía sau nàng, ôm thắt lưng nàng ghé vào bên tai nàng khẽ cười nói: "Tỷ không có nhìn lầm, ở đây chính là Tiên giới."
 
Bạch Tố Trinh ngửa đầu tựa lên đầu vai hắn sau lưng, nói: "Thời gian qua thật nhanh, ta còn nhớ kỹ ngày xưa trong một sơn động, đệ chỉ là một đệ tử Thanh Quang Tông trầm uất không vui lại thất bại, không nghĩ tới hiện tại đệ đã đi được xa như vậy rồi. Năm xưa đệ đưa ta ra khỏi sơn động, hôm nay còn đưa ta lên Tiên giới, tất cả giống như đang nằm mơ."
 
"Đây không phải là mộng, mà là sự thực." Dược Thiên Sầu chúi đầu vào vùng cổ trắng ngần của nàng hít mạnh một hơi hương thơm ngào ngạt, cảm thấy mỹ mãn nói: "Để cho người ta yêu có thể có được giấc mộng đẹp, cho nên ta vẫn một mực nỗ lực."
 
Hai mắt Bạch Tố Trinh có chút mê ly say sưa, một câu cũng không nói, cứ như vậy lẳng lặng tựa trên đầu vai Dược Thiên Sầu, an tường nhìn ngoài cửa sổ, hai người cứ gắn bó y ôi hồi lâu, Dược Thiên Sầu lưu luyến đánh vỡ sự trầm lặng nói: "Đi, ta dẫn tỷ đi gặp mặt vị sư phụ tương lai."
 
"n." Vẻ mặt Bạch Tố Trinh điềm tĩnh xoay người lại, Dược Thiên Sầu nắm tay nàng, kéo nàng đi ra ngoài, tới ngay trước cửa phòng Vi Xuân Thu, Dược Thiên Sầu đẩy ra vừa nhìn, kết quả phát hiện Vi Xuân Thu cũng không có mặt trong phòng.
 
Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu, nghĩ thầm lão gia hỏa không phải bỏ chạy rồi đi? Hắn lo lắng kéo tay Bạch Tố Trinh đi thẳng lên thiên thai, mà Bạch Tố Trinh từ đầu tới đuôi đều chỉ lẳng lặng đi theo hắn, dù mới đi tới nơi xa lạ này lần đầu tiên nhưng nàng vẫn ung dung thong dong, hắn kéo nàng đi đâu nàng đi đó, bạch y phiêu phiêu lay động, nàng cứ đi theo hắn, tín nhiệm hắn không chút bảo lưu nào. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
 
Hai người đi lên thiên thai, Dược Thiên Sầu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Vi Xuân Thu không bỏ chạy, đang cùng Vân Bằng đứng cạnh lan can bạch ngọc, Dược Thiên Sầu chỉ chỉ bóng lưng Vi Xuân Thu nói: "Hắn chính là Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu, cũng chính là vị sư phụ ta tìm cho tỷ, vị kia là Bạch Vân sơn chủ Vân Bằng nổi danh ngang hàng với Vi bức vương."
 
Động tĩnh thanh âm của Dược Thiên Sầu nói chuyện hấp dẫn Vân Bằng, Vân Bằng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ vừa liếc mắt, lập tức làm Vân Bằng vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng không hề có chút cảm xúc giống như đang thấy quỷ, hắn xoay hẳn người lại, trợn mắt líu lưỡi nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh không nhúc nhích.
 
Vi Xuân Thu đứng bên cạnh hắn cũng không hề động đậy một chút nào, vẻ mặt căm giận, hai tay chống lên lan can bạch ngọc, trong miệng nói nhỏ: "Tên tiểu tử kia không phải thứ gì tốt, muốn chiếm tiện nghi của lão tử ta, hắn có phải dẫn theo một người tới đúng không?"
 
Hầu kết của Vân Bằng nhún nhún liên tục, gian nan nuốt nước bọt, chậm rãi vỗ vỗ vai Vi Xuân Thu nói: "Ngươi nhìn xem đi."
 
Vi Xuân Thu hất tay hắn, mắng: "Ta đã nói tên tiểu từ không phải thứ gì tốt, ta không xem cũng biết hắn dẫn tới cho ta một đồ đệ mà."
 
"Ngươi nhất định phải xem, ta nghĩ ta có chút hoa mắt." Lần này Vân Bằng cũng không phải vỗ, mà là cố sức chụp vai hắn xoay người hắn quay lại.
 
Vi Xuân Thu tức giận chỉ tùy ý liếc mắt, nhưng chỉ một lần liếc mắt nhất thời khiến cho Vi Xuân Thu giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, trái tim điên cuồng nhảy dựng lên, cả người hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, con mắt trừng lên thật lớn, miệng khô lưỡi khô, hô hấp càng ngày càng trầm trọng...
 
Hai lão gia hỏa đang làm gì? Dù chưa gặp qua mỹ nữ cũng không cần bày ra bộ dáng sắc lang kiểu này đi? Vẻ mặt Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn hai người, đứng ngay trước mặt họ, nhưng con mắt hai người vẫn quan sát Bạch Tố Trinh chằm chằm.
 
Mặc cho Bạch Tố Trinh tính tình điềm tĩnh thong dong, nhưng bị cách nhìn của hai người làm cả người không được tự nhiên, không khỏi đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thấy Dược Thiên Sầu cũng không tỏ thái độ, liền rút tay lại, một trận gió thổi qua, Bạch Tố Trinh bạch y phiêu phiêu hạ thấp người hành lễ nói: "Bạch Tố Trinh gặp qua hai vị tiền bối."
 
"Bạch Tố Trinh?" Trong miệng Vân Bằng thầm thì một tiếng nhìn về phía Dược Thiên Sầu, ai biết Vi Xuân Thu vẫn mặc kệ, giống như phát điên, hai tay vươn ra như muốn ôm, run rẩy dữ dội hướng Bạch Tố Trinh đi tới, thần tình vẻ mặt vui mừng đến điên cuồng, thở hổn hển run run nói: "Ngọc nhi, Ngọc nhi, là con sao? Thật là con sao? Cha nhớ con...Vì sao con cứ ần núp cha a, cha biết con đang giận cha, đều là lỗi của cha, không nên ném hai mẹ con con mặc kệ...
 
Bạch Tố Trinh bị hắn làm cả đầu óc mờ mịt, vẻ mặt không giải thích được nhìn về phía Dược Thiên Sầu, ra vẻ như đang hỏi, đây là vị sư phụ đệ tìm cho ta?
 
Dược Thiên Sầu cau mày, hai mắt khép hờ, nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu đang run rẩy đi tới, nhìn xem rốt cục hắn đang muốn làm cái quỷ gì, nhưng nhìn thấy cử động kế tiếp của Vi Xuân Thu liền làm hắn nổi giận, chỉ thấy bàn tay Vi Xuân Thu không ngờ đưa tay muốn sờ vào mặt Bạch Tố Trinh, thực sự là không thể tiếp tục nhịn được nữaế...
 
"Ngọc nhi cái đầu ngươi." Dược Thiên Sầu nổi trận lôi đình, nhất thời đá ra một cước, "Ba" trực tiếp đá lên trên mặt Vi Xuân Thu.
 
"
A..." Vi Xuân Thu hét thảm một tiếng, ngã ngửa xuống đất, còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, liền thấy Dược Thiên Sầu nhào tới, đè hắn dưới đất điên cuồng quyền đấm cước đá, đánh đến Vi Xuân Thu kêu gào ầm ĩ.
 
"
Lão già không biết xấu hổ, không ngờ dám chơi trò này, dám ngay trước mặt lão tử đùa giỡn nữ nhân của lão tử..." Dược Thiên Sầu nổi trận lôi đình, hướng Vi Xuân Thu đang nằm trên mặt đất một trận quyền đấm cước đá.
 
Bạch Tố Trinh ngây ngần cả người, Vân Bằng cũng trở tay không kịp đứng sững sờ ngay tại chỗ, ai cũng không nghĩ sẽ phát sinh một màn này, đợi khi Vân Bằng kịp phản ứng muốn ra tay cứu giúp, chỉ nghe Dược Thiên Sầu "
A" một tiếng đau đớn, một bóng người lập tức bay ra ngoài.
 
Vi Xuân Thu nhảy bật lên, chỉ vào Dược Thiên Sầu đang lăn lông lốc ngoài mười trượng chỉ tay phẫn nộ quát: "
Ngươi muốn tìm cái chết, không ngờ dám động tay với gia gia, không muốn sống nữa." Xem phản ứng của hắn, là bị Dược Thiên Sầu đánh đến thanh tinh.
 
Bóng trắng chợt lóe, Bạch Tố Trinh đã vọt đến bên người Dược Thiên Sầu, đỡ lấy Dược Thiên Sầu đang bò lên sốt ruột nói: "
Đệ không có việc gì chứ?"
 
Trên mặt Dược Thiên Sầu cũng có dấu chân thật to, hắn còn lắc đầu liên tục, ra vẻ có chút choáng váng.
 
"
Ngọc nhi, lẽ nào con lại hận cha như vậy, tinh nguyện giúp hắn cũng không giúp cha a." Vi Xuân Thu nhìn Bạch Tố Trinh đang đỡ Dược Thiên Sầu đau lòng nói, lão lệ tung hoành viền mắt, tâm tình phấp phồng dữ dội.
 
"
Lão vương bát đản, lão tử liều mạng với ngươi." Dược Thiên Sầu lắc mạnh đầu đang choáng váng, ngay phương hướng cũng không nhận ra liền kêu loạn.
 
"
Đều câm miệng cho ta." Vân Bằng quát lạnh một tiếng, lắc mình đi tới giữa hai oan gia, trước tiên ở trên sân thượng bày ra cách âm kết giới, sau đó nhìn sang hai bên một chút, lại nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu nói: "Vi Xuân Thu, không nên hồ đồ nữa, ngươi thanh tỉnh một chút cho ta, người này không phải Ngọc nhi, Ngọc nhi đã chết."
 
"
Nói bậy, Ngọc nhi rõ ràng đang đứng ở đó." Vi Xuân Thu khàn cả giọng quát lớn. May mắn Vân Bằng đã có dự kiến trước, trước tiên ở thiên thai bày ra cách âm kết giới, bằng không tiếng hét kia không nháo cho một đám người chạy đến xem náo nhiệt mới là lạ.
 
Dược Thiên Sầu vừa tỉnh táo lại, lúc này giận dữ chỉ vào Vi Xuân Thu mắng: "
Lão người điên, lại dám đùa giỡn lưu manh, còn chưa thôi sao, ngươi nghĩ lão tử sợ ngươi phải không? Kiếp trước lão tử là đầu lĩnh lưu manh, chuyên trị lưu mạnh như ngươi...Với hắn mà nói, cái gì cũng dễ thương lượng, nhưng nếu như có người dám đụng tới Bạch Tố Trinh, vậy tuyệt đối không còn đường thương lượng nữa.
 
"Dược Thiên Sầu, câm miệng." Vân Bằng quát to, lập tức hướng Bạch Tố Trinh ôm quyền nói: "Bạch cô nương, còn thỉnh thứ lỗi, vị lão hữu này của ta đem ngươi trở thành nữ nhi đã chết nhiều năm của hắn, tuyệt đối không có ý tứ gì khác, bởi vì gương mặt của ngươi cùng nàng quả thật quá giống, ngay ta nhìn thấy ngươi còn cho rằng mình bị ảo giác."
 
Đối tượng hắn giải thích cũng không chọn sai, lúc này Vi Xuân Thu và Dược Thiên Sầu đều có vẻ điên cuồng, giải thích rất khó để cho cả hai chịu nghe thấy. Bạch Tố Trinh nghe hắn nói như thế, kết hợp phản ứng của hai người khi vừa nhìn thấy nàng, nhất thời sáng tỏ gật đầu.
 
"Dược Thiên Sầu, không nên xung động, là hiểu lầm." Bạch Tố Trinh kéo Dược Thiên Sầu đang nổi trận lôi đình, lời của nàng so với ai khác đều có hiệu quả, Dược Thiên Sầu đang xăn tay áo điên cuồng mắng chửi lập tức thanh tỉnh trở lại, Bạch Tố Trinh lập tức nắm cơ hội đem lời giải thích của Vân Bằng nói lại cho hắn nghe.
 
"Tỷ rất giống nữ nhi đã chết của hắn?" Dược Thiên Sầu dần dần lãnh tĩnh trở lại, lau gương mặt còn hơi đau, ngược lại nhìn về phía Vân Bằng nói: "Vân tiền bối, ngươi xác nhận ngươi không có nhìn lầm?"
 
Vân Bằng vừa ngăn trở Vi Xuân Thu, vừa lắc đầu nói: "Như thế nào có khả năng nhìn lầm, rất giống, quả thực quá giống, giống như từ một khuôn mẫu khắc đi ra, duy nhất khác nhau chính là, khí chất hai người khác nhau một trời một vực, Ngọc nhi tinh linh cổ quái, mà nàng lại ung dung điềm tĩnh."
 
"
Không, nàng chính là Ngọc nhi." Vi Xuân Thu điên cuồng hô, lại nỗ lực thoát khỏi sự ngăn cản của Vân Bằng. Hai mắt Vân Bằng hiện lên tinh mang, ngũ chỉ nắm thành trng trảo, mơ hồ cũng nổi lên kim mang, nhanh như thiểm điện xẹt qua, trực tiếp chế trụ xương quai xanh của Vi Xuân Thu, quát lạnh: "Ngươi mở to mắt nhìn rõ cho ta, nhìn bản thể của vị cô nương này là gì? Có phải là Ngọc nhi của ngươi hay không?"
 
Bình Luận (0)
Comment