Tinh Thần Châu

Chương 922

"Đáng tiếc! Thứ ở trên người chưởng môn Triêu Thiên Cung, không có biện pháp đoạt tới tay. Đó mới chính là thứ tốt ah!" Dược Thiên Sầu nhìn Trương Bằng đang thu xếp đống ngọc điệp, khẽ thở dài nói.
 
Trương Bằng phụng theo lệnh hắn, đem tên các đơn thuốc và công hiệu khi sử dụng làm thành bản kê, để ngày sau sẽ phương tiện tra tìm. Sau khi chỉnh đốn lại công pháp tu luyện, Trương Bằng hưng phấn không thôi, kim lòng không đâu, kích động nói: "Sư phụ, những thứ này đều là công pháp tu luyện trên Tiên giới hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu "ưm" một tiếng, đối với đám công pháp phải khổ luyện ngàn vạn năm mới phát sinh ra hiệu quả này, bản thân hắn chẳng thèm quan tâm. Ngừng một chút nhắc nhở: "Sau khi thu xếp ngăn nắp gọn gàng xong, những công pháp ngươi phục chế lưu lại một phần, đến lúc đó lựa chọn xem có thứ nào thích hợp để cho bản thân ngươi tu luyện hay không. Bất quá ta cảnh cáo ngươi, tu luyện hỗn tạp nhiều công pháp chưa chắc đã phải là chuyện tốt, cần phải tinh thông một công pháp mới thấy cái uy lực vô cùng của nó. Sở dĩ ta đem mấy thứ này ra, vốn là muốn để cho mỗi người trong đại quân có nhiều cơ hội lựa chọn hơn, hy vọng bọn hắn sẽ tuyển chọn được công pháp thích họp với chính bản thân mình, phát huy ra uy lực cường đại nhất, đó mới chính là thứ ta muốn, hiểu chưa?"
 
Trương Bằng liên tục gật đầu, Dược Thiên Sầu bày ra hình dáng sư phụ, theo sau công đạo thêm vài lời mới bỏ đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Trong mười ngày thời gian này, Thủy Minh Thanh đúng là ăn không ngon, ngủ không yên, Dược Thiên Sầu vừa đi ra ngoài dạo chơi, liền tiêu thất mười ngày không nhìn thấy bóng dáng. Hắn đi dạo trong Triêu Thiên Cung thời gian dài như vậy sao? Thủy Minh Thanh vừa tưởng tượng, da đầu liền đã run lên, hắn lo sợ Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện chỉ là thứ yếu, mà hắn lo lắng Dược Thiên Sầu liên lụy tới mình mới là trọng yếu. Đợi mười ngày như cũ không thấy Dược Thiên Sầu quay về, trong lòng hắn âm thầm kết luận, Dược Thiên Sầu có thể đã ly khai, hoặc là đã bị bắt giam rồi. Bất quá khoảng thời gian này trong Triêu Thiên Cung không có động tĩnh gì. Loại tình huống thứ nhất, vẫn là có khả năng xảy ra nhiều hơn một chút.
 
Nhưng khiến cho hắn lo lắng nhất chính là, Dược Thiên Sầu rời đi mà không liên hệ với mình lần nào! Vì thế hắn càng suy nghĩ nhiều, càng tự hù dọa chính bản thân mình, ở trong phòng đi tới đi lui, đầu óc như muốn phát điên, thi thoảng lượn vài vòng xung quanh xem chừng tin tức.
 
Hôm nay ở bên ngoài thăm dò thật lâu, sau đó mới quay về phòng riêng, thì đã nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang ngồi trên giường của mình cười hì hì. Thủy Minh Thanh không khỏi giật mình, kinh hô: "Rốt cuộc ngươi đã trở lại...Ngươi.., vẫn luôn trốn trong Triêu Thiên Cung sao?"
 
"Ha ha! Sao có thể trốn lâu như vậy chứ, ta vừa ra ngoài một chuyến sau đó mới quay lại." Dược Thiên Sầu từ trên giường nhảy xuống, cười tủm tủn nói: "Lần trước mải đi, đã quên không thông báo cho ngươi, khiến ngươi phải lo lắng, vì thế ta quay về gặp ngươi...Có thể hôm nay sẽ là lần cuối cùng. Sau này sẽ không còn cơ hội tới đây quấy rầy ngươi nữa."
 
Thủy Minh Thanh nghe vậy thì không biết phải nói cái gì. Chẳng lẽ Triêu Thiên Cung bố trí hộ sơn đại trận, ngoại nhân muốn tiến vào, đều có thể tùy thời hay sao? Điểm sơ hở này không khỏi quá lớn đi! Nhưng suy nghĩ lại, hắn không khỏi hồ nghi nói: "Mê Huyễn Tiên Thành và Triêu Thiên Cung là hai tiên châu cách nhau khá xa, lúc này mới có mười ngày thời gian, ngươi đã quay về là sao? Phải chăng Dược huynh vẫn luôn không rời khỏi Triêu Thiên Cung?"
 
Trong lòng Thủy Minh Thanh âm thầm so sánh, coi như bằng vào tu vi của sư phụ, cũng không thể phi hành nhanh như thế. Vậy thì càng đừng nói là Dược Thiên Sầu có năng lực này.
 
"Ha ha! Thực không dám giấu diếm, bí mật ta quay về nhanh như thế là ở chỗ này!" Dược Thiên Sầu chỉ vào bức tượng phật hoàng kim, đặt trên cửa sổ, mỉm cười giải thích nói: "Trên thực tế, ta đã bài trí một tòa truyền tống trận ở bên trong bức tượng kim phật này, ta di chuyển từ Mê Huyễn Tiên Thanh đến đây, bất quá chỉ là trong một cái chớp mắt. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ta nhất định phải tặng bức tượng
 
Này cho ngươi, trước tiên là thuận tiện đến Triêu Thiên Cung đào trộm đơn thuốc. Nhưng hiện giờ xem ra đã không còn hy vọng, vậy để nó ở đây, ngày sau ta phương tiện tùy thời đến thăm ngươi đi!"
 
"Truyền tống trận?" Thủy Minh Thanh biểu tinh tràn đầy hồ nghi nhìn bức tượng kim phật kia. Bởi vì hắn chưa bao giờ từng nghe nói qua phương pháp truyền tống như thế này.
 
"Kỳ thật phương pháp di chuyển này chỉ giống như thuấn di mà thôi." Dược Thiên Sầu đem nguyên lý di chuyển nói qua một lần, làm cho Thủy Minh Thanh nghe xong mà trợn mắt há mồm. Lúc này mới biết gian phòng của mình chính là một cái tọa độ, chẳng trách đối phương muốn tới thì tới, hộ sơn đại trận của Triêu Thiên Cung cũng không làm gì được hắn.
 
"Tốt lắm! Ta quay lại chỉ là muốn thông báo cho ngươi một tiếng mà thôi. Thiên Hạ thương hội đang có chuyện gấp, ta cần phải quay về giải quyết trước đã." Dược Thiên Sầu chỉ vào bức tượng kim phật, khẽ mỉm cười nói: "Thứ này ngàn vạn lần đừng làm hỏng, nếu phá hỏng, lần sau ta sẽ không có biện pháp đến thăm ngươi nữa."
 
Dứt lời Dược Thiên Sầu vung tay, tiêu thất ở trong gian phòng.
 
Kỳ thật hắn cũng không quay về Thiên Hạ thương hội, mà là đáp xuống trên một đỉnh núi trong ô Thác Châu. Từng cơn lãnh phong thổi xuy xuy, khiến cho quần áo Dược Thiên Sầu tung bay phần phật, Dược Thiên Sầu trong mắt bao phủ một tầng băng sương ngắm nhìn phương xa, lẳng lặng đứng một mình ở trên đỉnh núi. Theo sau mới chậm rãi khép hai mắt lại...
 
"Truyền tống trận!" Thủy Minh Thanh nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nếu như cũng giống như phương pháp thuấn di, thì nhất định Dược Thiên Sầu cần phải có không gian mới được. Nhưng cửa sổ đang đóng chặt, mà Dược Thiên Sầu cứ như vậy tan biến vào trong không khí. Điều này khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi.
 
Đờ người ra một lúc lâu sau, diễn cảm trên mặt Thủy Minh Thanh lộ ra chút tức giận. Theo sau nhanh chóng lao tới gần bên cửa sổ, hai tay ôm lấy bức tượng kim phật kia, muốn phát lực phá hỏng nó. Nhưng trong lòng nhiều ít vẫn có điếm kiêng kị Dược Thiên Sầu, nên không dám xuống tay.
 
"Lần này là sư phụ bế quan, nếu lần sau ngươi đến mà sư phụ phát hiện ra, ta đây coi như có trăm cái miệng cũng không thể biện giải được." Thủy Minh Thanh tìm lý do trấn an chính mình, nhưng thật lâu sau mà bản thân hắn vẫn không hạ nổi quyêt tâm xuống tay. Sau khi trầm ngâm cân nhắc kĩ lưỡng xong, chân mày mới giãn ra, nhìn bức tượng kim phật trong tay nói: "Dược huynh, thứ này không phải do ta phá hủy, mà là bị sư phụ ta trong lúc vô tình làm hỏng. Nói vậy ngươi sẽ không thể trách ta được rồi!"
 
Rốt cuộc thì hắn đã tìm được một lý do, đề ngày sau hướng Dược Thiên Sầu giải thích, hai tay khẽ phát lực, bức tượng kim phật tinh tế trong tay hắn nhanh chóng biến dạng.
 
Dược Thiên Sầu đứng một mình ở trên đỉnh núi nghênh đón từng cơn lãnh phong, lúc này bất thình lình mở hai mắt rạ, trong đôi con ngươi toát lên hắc hỏa đen nhánh, một thanh đại hắc đao tức thì xuất hiện trong tay, đồng thời cả người biến mất ở trên đỉnh núi.
 
Thủy Minh Thanh bóp nát bức tượng kim phật xong, bỗng nhiên cảm giác dưới cổ chợt lạnh, vừa kịp phản ứng thì đã phát hiện ra một thanh đại hắc đao, đang gác lên trên cổ của mình. Thoáng rùng mình quay đầu nhìn về phía sau, thì đã trông thấy người, mà mình không muốn gặp nhất...Đó chính là Dược Thiên Sầu!
 
Dược Thiên Sầu hai tay nắm chặt cán đao, nhìn chằm chằm vào mắt Thủy Minh Thanh, hờ hững nói: "Thủy huynh, ta đích thân tới đây đưa tiễn ngươi. Dù sao cũng làm bằng hữu một đoạn thời gian, vốn ta không muốn ra tay với ngươi, đã cho ngươi thêm một cơ hội. Ta nhắc nhở qua, ngàn vạn lần ngươi đừng phá hỏng bức tượng kim phật này, đó chính là cơ hội cuối cùng, hoặc phải nói là một lần thăm dò tâm tính của ngươi, nhưng ngươi đã cố tình đối nghịch với ta. Ngươi có biết hiện giờ ta ghét nhất là hạng người nào không? Ta ghét nhất những hạng người kiêu ngạo như Mục Binh, những người mà ta nâng đỡ dám khinh thường ta. Cho nên ta tuyệt đối không bao giờ nâng đỡ người thứ hai sẽ đối nghịch cùng ta. Thủy huynh, một đường đi hảo!"
 
Thanh đao vừa thu vào trong tay áo, đầu của Thủy Minh Thanh đã roi xuống dưới đất, hai mắt trợn trừng, tràn đầy biểu tình khó tin, hiểu nhiên là đã chết không nhắm mắt. Dược Thiên Sầu bước tới gần cỗ thi thể không đầu, đem bức tượng kim phật méo mó đoạt lấy. Cỗ thi thể không đầu nhất thời mất đi trạng thái cân bằng, "rầm" một tiếng, ngã xuống sàn nhà.
 
Dược Thiên Sầu thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh, bất quá bức tượng kim phật nằm trong lòng bàn tay đang dần dần bị hút vào tâm chưởng của hắn. Theo sau cà người hắn cũng tan biết ở trong gian phòng.
 
Dưới sàn nhà, trong gian phòng chỉ còn lại một khối thi thể đầu lìa khỏi cổ. Đúng lúc này, đệ từ Triêu Thiên Cung canh gác bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng động liền chạy vào kiểm tra, sau khi chứng kiến cảnh tượng, thì hắn hoảng hốt xoay người chạy ra ngoài kinh hô: "Người đâu, Thủy Minh Thanh sư thúc đã xảy ra chuyện rồi. Mau chóng đi mòi trường lão Á Phu Tử đến đây..."
 
Hai bóng thân ảnh hóa thành lưu quang vội vàng bay đi, không bao lâu sau, bên trong Triêu Thiên Cung cũng phát ra tiếng chuông báo động, ở ngay bên trong Triêu Thiên Cung, mà bỗng dưng lại có người bị giết chết, huống chi còn là đệ tử trưởng lão, chuyện như vậy tuyệt đối không thể dung tha.
 
Triêu Thiên Cung vừa phát ra hồi chuông cảnh báo, ngay lập tức có vô số đạo lưu quang theo mấy ngọn núi lớn xung quanh bay ra truy tìm hung thủ. Á Phu Tử đang luyện đan cũng bị kinh động, không thể không tạm dừng luyện đan, nhanh chóng đi ra khỏi mật thất, đến gian phòng của Thủy Minh Thanh, chứng kiến cỗ thi thể không đầu, nhắt thời khuôn mặt già nua của Á Phu Tử trở nên xanh mét.
 
Tiếc hận người đệ tử đã chết, cố nhiên cũng là một nguyên nhân. Nhưng dám tới nơi này mà ám sát đệ tử củã hắn, hung thủ cố nhiên là không thèm bán thể diện cho hắn. Phản ứng đầu tiên của Á Phu Tử, là hoài nghi có người đang đố kỵ chính mình đã thu được một cái hảo đồ đệ, vì thế nhân dịp hắn bế quan luyện đan mà âm thầm hạ sát thủ. Hắn không nghĩ chuyện này là do ngoại nhân làm, bởi vì ngoại nhân không thể xâm nhấp vào Triêu Thiên Cung, ngoại nhân có năng lực xông vào Triêu Thiên Cung, thì đâu cần phải hạ sát thủ với một cái đệ tử Hóa Thần kỳ đây chứ!
 
Sau khi Á Phu Tử thu nhận Thủy Minh Thanh, hắn đối với Thủy Minh Thanh cũng có vài phần hiểu biết, người đệ tử này ở trong Triêu Thiên Cung căn bản là chưa từng kết oán cùng ai. Cho dù sau khi theo mình, Thủy Minh Thanh đối với người khác vẫn luôn khiêm tốn cung kính, chưa bao giờ tự cao tự đại.
 
Một người như vậy, thế nhưng lại bị người khác ra tay hạ sát thủ, đây không phải là muốn nhằm vào mình, thì là vì nguyên nhân gì chứ?
 
Lúc này Á Phu Tử giận điên người, "phanh" một tiếng, hung hăng phá tan nóc nhà chui lên, lăng không ngắm nhìn bốn phía xung quanh, lớn tiếng phẫn nộ quát: "Kẻ nào làm, mau lăn ra đây cho ta!"
 
Thanh âm rống giận mười phần trung khí, quanh quẩn ở trong không trung. Nhưng lúc này muốn tìm ra hung thủ, thì hiển nhiên là đã vô pháp khả thi.
 
Thiên Hạ thương hội, tầng thứ hai mươi, Dược Thiên Sầu chậm rãi bước tới cửa phòng Bạch Tố Trinh đang tu luyện ngắm nhìn. Vi Xuân Thu vẫn đang khoanh chân nhắm mắt bảo hộ trước cửa, lúc này thoáng hé mắt nhìn nhìn Dược Thiên Sầu, kết quà phát hiện ra tinh thần của Dược Thiên Sầu có chút uể oải. Vi Xuân Thu không khỏi mở to hai mắt ra, ngạc nhiên nói: "Dạo này ngươi làm chuyện xấu xa gì, mà biến thành hình dạng như thế này?"
 
Sử dụng thần thức liền mười ngày cơ hồ là không nghỉ ngoi, hơn nữa vừa ngoan tâm giết chết một người huynh đệ, khiến cho tinh thần của Dược Thiên Sầu vô cùng mệt mỏi. Lúc này hắn vung tay khẽ nói: "Không làm gì, ta đi nghỉ ngoi một chút..."
 
Theo sau chẳng thèm quản đến thần tình hồ nghi của Vi Xuân Thu, mà lảo đảo rời đi...
 
Bình Luận (0)
Comment