"Tiên sinh nói đùa, ta không phải đối thủ của tiên sinh, làm sao dám không an phận, trừ phi chán sống." Thải Phượng che miệng cười, đem việc này ném ra.
Dược Thiên Sầu cũng không nghĩ muốn bóc mở rõ ràng trong việc này, bất quá là vì kế an toàn, muốn cảnh báo đối phương đừng xem mình là ngốc tử, lần đi Đại Diễm sơn này tốt nhất đừng nên giở trò, chính mình vẫn tùy thời phòng bị.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com Hai người tiếp tục đi tới, tốc độ cũng nhanh hơn lúc còn trong biển sương mù không ít, dọc theo đường đi kỳ sơn dị cảnh không ngừng lướt nhanh về phía sau, làm cho Dược Thiên Sầu có chút không kịp ngắm nhìn.
Kỳ thật đi ra khỏi biền sương mù nồng đậm kia, cách Đại Diễm sơn đã không còn xa, lộ trình đối với hai người mà nói cũng không cần quá nhiều thời gian. Khi nhìn thấy ngọn núi cao màu nâu đứng vững phía chân trời, Thải Phượng bỗng nhiên ra dấu ngừng lại.
Dược Thiên Sầu cũng ngừng lại, hỏi:
"Làm sao vậy?" Thải Phượng có chút bất an chỉ vào ngọn núi cao màu nâu, nhìn Dược Thiên Sầu cúi người hành lễ nói:
"Đó chính là Đại Diễm sơn, Viên Vương ngụ ở nơi đó, chuyện của ta liền nhờ tiên sinh." Dược Thiên Sầu nhìn vào ngọn núi cao màu nâu đen xa xa đang bốc khói, rõ ràng chính là một ngọn núi lửa đang hoạt động, nhưng cũng không thấy được có điều gì kỳ quái, Cự Lực Hỏa Viên nếu thích rèn luyện khí, tìm núi lửa đặt chân hẳn nên làm. Hắn nhíu mày nói:
"Ý của ngươi là ta đi một mình, ngươi không đi?" Thải Phượng sờ sờ bụng mình nói:
"Viên Vương kia vốn muốn giết ta, mà ta lại không phải đối thủ của hắn, hiện giờ đang có mang, ta thật sự là...
"Đừng đem bộ dạng này ra nữa!
" Dược Thiên Sầu không chần chừ vung tay lên, nói: "Đừng đem lý do mang thai ra nữa, chính ngươi đều ăn bào thai của mình, còn giữ gin làm gì đâu. Hơn nữa, nội tình tên Viên Vương kia ta cũng không rõ ràng, vạn nhất bị ngươi bán đứng thì làm sao bây giờ? Một là cùng đi, hai là cùng nhau trở về, dù sao muốn một mình ta đi mạo hiểm là không có khả năng.
"
"A...
" Thải Phượng đang vươn tay xoa bụng mình, thoáng cứng đờ, không nghĩ ra Dược Thiên Sầu lại phản ứng kiên quyết như thế. Khẽ liếc mắt nhìn Đại Diễm sơn phía xa xa, trong lòng bồi hồi do dự, còn chưa biết là có nên đi mạo hiểm như thế hay không.
"Chuyện đến nước này, có vài lời ta không ngại làm rõ.
" Dược Thiên Sầu khoát tay, lạnh nhạt nói: "Ta giúp ngươi giết Viên Vương đều không thành vấn đề, nhưng ta cũng không thể ra sức toi công. Sau này ngươi phải giúp ta thu thập năm ngàn viên nội đan của các loại mãnh thú. Nếu ngươi đáp ứng thì chúng ta đi tiếp, bằng không thì quên đi.
"
Hắn bày ra hình dáng gian thương, nhưng Thải Phượng nhìn thấy bộ dáng này của Dược Thiên Sầu, trong lòng càng buông lỏng hơn vài phần. Có chút hồ nghi hỏi: "Ngươi cần năm ngàn viên nội đan mãnh thú làm gì?
"
Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Chuyện này ngươi không cần quan tâm, đây là chuyện riêng của ta. Nếu ta không phải là nhân loại, bản thân không phương tiện hành tẩu trong Thần Khư Cảnh, thì cũng sẽ không cần nhờ ngươi hỗ trợ đâu. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có đáp ứng hay không mà thôi.
"
Thải Phượng nhìn về phương hướng Đại Diễm sơn, trầm ngâm hồi lâu sau, mới cắn răng nói: "Hảo, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi giúp ta giết chết Viên Vương, thì năm ngàn viên nội đan mãnh thú, liền bao ở trên người của ta.
"
"Ngươi nói sai rồi.
" Dược Thiên Sầu khoát tay: "Là hai người chúng ta cùng đi giết Viên Vương, ngươi kiêng kị Viên Vương như thế, khiến cho ta hoài nghi, có phải là ngươi muốn xui ta đi chịu chết hay không ah!
"
Thải Phượng nghe xong thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Gã nam nhân này sợ trước sợ sau, dường như cũng chỉ là một tên nhát gan ngu ngốc. Lúc này mới thản
Nhiên đáp: "Tiên sinh không cần lo lắng, ý của ta chính là cùng liên thủ với tiên sinh, giết chết Viên Vương kia.
"
"Quyết định như thế đi. Nếu ngươi dám đổi ý, thì đừng trách ta sẽ không khách khí với ngươi.
" Dược Thiên Sầu vung tay lên nói: "Đi thôi!"
Người người nhanh chóng cùng nhau phi hành đến phương hướng Đại Diễm sơn.
Đại Diễm sơn từ phía xa nhìn lại, thì trông nó giống như một chiếc trùy khổng lồ, trên đỉnh núi quanh năm suốt tháng bốc ra những luồng khói đen nghi ngút, đến gần khoảng chừng ngàn thước liền sẽ cảm nhận được nhiệt khí cuồn cuộn bức đến. Trên sơn thể dựng đứng có rất nhiều sơn động, thi thoảng trông thấy bóng dáng những con vượn lông đỏ, nhốn nháo ra vào.
Đó chính là Cự Lực Hỏa Viên! Dược Thiên Sầu phiêu phù trên không trung, yên lặng ngắm nhìn động tĩnh xung quanh núi, theo sau nghiêng đầu nhìn sang Thải Phượng, nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu như có thể bắt đầu rồi.
Thấy vậy, Thải Phượng liền cắn răng, lớn tiếng quát: "Lão hầu tử, ngươi mau lăn ra đây cho ta.
"
Thanh âm cuồn cuộn tản ra, nhất thời kinh động tới đám hỏa vượn trong núi chạy ra xem, sau khi nhìn thấy hai người trên không trung, đám hỏa vượn trên núi liền nhe răng nhếch miệng hướng lên không gào rít, song chưởng "thùng thùng" đấm xuống ngực. Theo sau hung hăng lao vào trong sơn động, tới lúc quay ra thì nhân số đã có rất nhiều, hơn nữa trên thân thể cũng mặc giập trụ sáng loáng, trong tay cầm trường mâu kim chúc, hướng lên không trung múa may thị uy. Bởi chúng nó không thể phi hành, cho nên đành phải dùng cách này hăm dọa ngoại nhân xông vào lãnh thố của mình.
Không bao lâu sau, trong sơn động lớn nhất nằm chính giữa sườn núi, có một nam tử khôi ngô tóc hồng, bước ra. Trang phục trên thân người này đồng dạng cũng là mã giáp làm bằng kim chúc.
Nam tử khôi ngô tóc hồng vừa bước ra, liền khoát tay một cái, đám hỏa vượn đang gầm rú thị uy lập tức im miệng, thanh âm náo nhiệt khắp bốn phía xung quanh nhất thời biến mất. Nam tử khôi ngô ngước mắt nhìn lên không trung, theo sau sang sảng cười nói: "Ta còn tưởng là ai dám đến đây khiêu chiến, hóa ra là con đại tri chu nhà ngươi.
"
Dứt lời chỉ vào chiếc mã giập trên người nói: "Ta còn đang lo thiếu tài liệu rèn giập trụ, lại tìm không ra nhà ngươi. Không nghĩ ra hôm nay ngươi tự mình đưa tới cửa ahĩ
"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Thải Phượng, xem ra nó nói không sai. Con Viên Vương này quả thật là dùng chúng nó để luyện giập. Còn Thải Phượng nghe vậy, thì nghiến răng nói: "Lão hầu tử, đừng vội càn rỡ, hôm nay chính là tử kỳ của nhà ngươi.
"
"Nga! Ta cũng mong là như thế.
" Vừa nói dứt lời, Viên Vương đã thuấn di lên không trung, đứng ở trước mặt hai người, nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: "Ta đang kì quái vì sao ngươi dám dẫn xác tới đây. Hóa ra là tìm được người trợ giúp! Di, ngươi là nhân loại ư?
"
Dược Thiên Sầu gật đầu, cười nhạt nói: "Ngươi chính là Viên Vương?
"
Viên Vương đánh giá vài lần, phát hiện ra chính mình nhìn không thấu tu vi của Dược Thiên Sầu, thì thần sắc đã ngưng trọng hẳn lên. Thanh âm sang sảng đáp lời: "Không sai, chính là ta.
"
Hai người nói chuyện cùng nhau, khiến cho Thải Phượng ở bên cạnh có chút nóng nảy, không ngừng hướng Dược Thiên Sầu nháy mắt ám chỉ hắn nhân cơ hội dùng Tử Hỏa đánh lén. Bất quá Dược Thiên Sầu vẫn thản nhiên như không nhìn thấy. Khiến cho Thải Phượng phải rống lên: "Dược Thiên Sầu, mau giết hắn đi.
"
Viên Vương quét mắt nhìn Thải Phượng, chẳng thèm quan tâm lắm. Mà lực chú ý của hắn phần lớn đều tập trung lên trên người Dược Thiên Sầu. Lúc này liền trầm giọng nói: "Ngươi muốn giết ta?
"
"Ngươi cảm thấy giống sao?
" Dược Thiên Sầu cười nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho Thải Phượng có chút luống cuống. Viên Vương nhãn thần sáng lên, thăm dò nói: "Nếu đã không phải, vậy thì ta muốn đem con đại tri chu này chém thành tám khối.
"
"Tùy ngươi thôi! Kỳ thực ta cùng nàng không có bất luận quan hệ gì. Chẳng qua là nghe danh Viên Vương đã lâu, hôm nay tìm cớ để nàng dẫn đường tới đây mà thôi.
" Dược Thiên Sầu hướng Thải Phượng khoát tay, ý bảo nàng tùy tiện.
Lúc này Thải Phượng lệ thanh nộ hống, nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi gạt ta.
"
Khi nói chuyện, đồng thời cũng hóa thành lưu quang muốn thoát đi.
"Tiện nhân! Hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát.
" Viên Vương thoáng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu. Chứng kiến hắn vẫn thờ ơ lãnh đạm. Lúc này cười ha hả đuổi theo rất nhanh.
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía sau, khẽ thở dài: "Ta dễ dàng bị lợi dụng như thế hay sao? Là ngươi lòng dạ ám muội trước, ta đây cũng chỉ hảo hảo phụng bồi mà thôi.
"
Sau đó phi hành truy đuổi theo hướng hai người bay đi. Vì không muốn Viên Vương hiểu lầm, nên hắn cố tình thả chậm tốc độ.
"Tiện nhân dừng lại!
" Thanh âm như sấm nổ giữa trời quang đột nhiên vang lên. Chỉ thấy một quyền đầu huyễn ảnh khổng lồ, hung hăng giáng trúng lưng Thải Phượng đang tháo chạy.
"Phanh!" Thải Phượng bị quyền đầu của đối phương nện trúng, thân hình lào đảo rơi xuống. Nhưng do giập xác cóng rắn, nên một trọng quyền này không làm gì được nàng.
Bất quá nàng cũng biết rằng mình trốn không thoát, chỉ còn đường liều chết ứng chiến mà thôi. Nhanh chóng bình ổn cơn đau truyền đến dưới bụng, thân hình bạo phát ra hồng quang, đương trường hiện nguyên hình thành một con nhện cái khống lồ. Theo sau không chút dơ dự, giương nanh múa vuốt bay lên đánh về phía Viên Vương.
Lúc này Viên Vương cười ha hả nói: "Tới hay lắm."
Đang triển khai song chưởng muốn xuất chiêu, thì đã thấy trong miệng Đại Tri Chu bất thình lình phun ra một luồng khói vàng dày đặc. Viên Vương không phải lần đầu tiên giao thủ cùng Thần Miếu Thải Chu, cho nên biết luồng khói vàng này có bao nhiêu lợi hại, đây chính là thứ kịch độc, nếu hít phải toàn thân sẽ thối rữa mà chết, ngay cả bản thân hắn cũng không chịu nổi.
Viên Vương không dám khinh thường, thân hình thoáng lùi về phía sau. Đồng thời nội chấn ra một luồng hỏa diễm, đương trường thiêu đốt sạch luồng khói đặc màu vàng ở trong không khí.
Vừa phá tan chướng khí, liền đã thấy những đôi chân sắc bén chém tới. Viên Vương tuy thân hình to lớn, nhưng di chuyển rất linh hoạt, lúc này hắn không lùi mà tiến về phía trước, căn bản không có chút kiêng kị với những đôi chân sắc bén kia, chậm rãi vươn song chưởng ra, túm lấy một cái chân của Đại Tri Chu, thuận thế nhảy vọt lên trên lưng.
Đại Tri Chu thất kinh, thân hình xoay loạn trên không trung, nhưng Viên Vương bất quá vẫn đứng bình ổn giống như mọc rễ ở trên lưng nàng. Lúc này mới cười ha hả, thò tay xuống rứt bỏ một đôi chân sắc bén của Đại Tri Chu.
Theo sau Dược Thiên Sầu cũng đuổi tới nơi, vừa kịp chứng kiến một màn này, thì không khỏi lắc đầu sợ hãi than. Thần Miếu Thải Chu lợi trào cứng rắn, chỉ sợ nếu không có sức lực cường đại thì khó lòng mà vặn gãy được. Thế nhưng Viên Vương này đối phó với Đại Tri Chu hiển nhiên là có rất nhiều kinh nghiệm, biết nhược điểm trên người Đại Tri Chu nằm ở phương vị nào...