Tinh Thần Châu

Chương 962

Phi kiếm nhanh như tia chớp bay ngược trở lại trong tay Dược Thiên Sầu, huyết vụ căng phồng lên cấp tốc sụp xuống, toàn bộ năng lượng bị tiêu hao sau đó ngưng tụ thành từng mảnh vết máu rơi xuống, bốn phía một mảnh trống rỗng, đã không còn nhìn thấy bóng Yến Truy Tinh.
 
Chạy! Hai mắt Dược Thiên Sầu trợn lên giận dữ nhanh chóng quét nhìn khắp bốn phương tám hướng, theo sau thân hóa lưu quang cấp tốc truy hướng phương xa điều tra. Roi vào trong mắt mọi người, chỉ chớp mắt đã thấy Dược Thiên Sầu tới tới lui lui khắp bốn phương tám hướng, hiển nhiên đang tìm tòi Yến Truy Tinh đã bỏ chạy.
 
Thật lâu sau đó, một đạo lưa quang phi hành tốc độ cao lủi trở lại trước mặt mọi người, Dược Thiên Sầu hiện hình, sắc mặt có chút xanh mét, thật không dễ xem. Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, không cần phải nói, xem ra vẫn đã để Yến Truy Tinh chạy thoát.
 
Vẻ mặt Võ Tứ Hải ngưng trọng hỏi: "Như thế nào? Bị hắn đào tẩu?" Không thể tới phiên hắn không lo lắng, khả năng của Yến Truy Tinh mọi người vừa rồi đều thấy được, nếu cho hắn còn cơ hội ngóc đầu, Võ gia khó tránh khỏi bị tai trơng.
 
Dược Thiên Sầu thu thần kiếm trong tay, vẻ mặt như đưa đám gật đầu nói: "Chiêu Huyết Độn kia cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta không thể phát hiện được phương hướng chạy trốn của hắn. Không biết một kiếm vừa rồi làm hắn bị thương thế nào, nhưng bằng vào ma công thần kỳ của hắn, chắc là không chết được."
 
"Không biết lần này sau khi trọng thương hắn sẽ trốn tới địa phương nào, nếu như có thể tìm được đem tru diệt thì tốt rồi." Võ Tứ Hải có chút lo lắng nói.
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy không biết nhớ ra chuyện gì đó, đưa mắt nhìn trên mặt Võ Lập Tuyết còn mơ hồ lưu lại dấu bàn tay, ánh mắt chợt trành hướng mấy tên đệ từ Vạn Ma cung còn đứng trong đám người, lúc này những người kia bị dọa đến trong lòng run sợ chậm rãi hướng sau lưng đám người thối lui. Ai ngờ Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay tạo thành chộp nghênh không bắt tới, "A...", vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đoàn khói trắng nổ tung trong đám người.
 
Cử động lần này lập tức đem đệ tử các phái sợ đến mức hoảng sợ chạy tránh đi, chỉ thấy mấy cỗ thây khô dữ tợn thẳng tắp rớt thẳng xuống, còn chưa rơi xuống đất đã đánh vào trên thân cây cổ thụ tan xương nát thịt, bị chết không thể chết lại. Lúc này mọi người hít sâu một hơi, trong lòng sợ hãi nhìn Dược Thiên Sầu, tất cả mọi người là lần đầu tiên chứng kiến thủ đoạn giết người khủng bố vô hình như thế.
 
Đám người Võ Tứ Hải cũng không ngoại lệ, đều khiếp sợ không thôi, một màn này đối với bọn họ mà nói, so với việc nhìn thấy một màn làm bị thương Yến Truy Tinh càng thêm khủng bố. Rốt cục mọi người khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ, nếu như Dược Thiên Sầu muốn giết mọi người, căn bản chỉ là chuyện giờ tay nhấc chân, không cần phí công sức. Võ Lập Tuyết bị một màn đáng sợ vừa rồi làm sợ tới mức nhắm hai mắt lại, không dám liếc mắt nhìn thêm lần nào.
 
"Thật thích xem náo nhiệt sao?" Dược Thiên Sầu lạnh lùng nhìn quanh mọi người, hờ hững nói: "Bây giờ tâm tình của ta thật không tốt, không muốn chết đều cút cho ta!"
 
Lời này vừa nói ra, đệ tử các phái chạy sạch, chỉ còn lại người của Võ gia. Trong lòng Võ Tứ Hải thốn thức cảm thán, hiện giờ Dược Thiên Sầu đã không bao giờ còn là tu chân giới bại hoại người người kêu ca, hắn nhìn nhìn bốn phía trống rỗng nói: "Dược Thiên Sầu, nơi này không phải chỗ nói chuyện, trước về Võ gia rồi nói sau!"
 
Trong số mọi người ở đây chỉ sợ có duy nhất hắn có tư cách sai khiển Dược Thiên Sầu, cũng không phải bởi vì thân phận Võ gia chủ của hắn, mà là bởi vì hắn chính là gia gia của Võ Lập Tuyết. Nhưng Dược Thiên Sầu lại hừ lạnh một tiếng nói: "Không cần, có chuyện ta muốn hỏi các ngươi, Tuyết nhi như thế nào lại bị Yến Truy Tinh bắt tới đây, mà Võ gia các ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả?" Khi nói chuyện hai mắt hắn vô tình quét nhìn người của Võ gia từ trên xuống dưới một lần, nhiệt náo tới mức tâm tình mọi người đều bất an.
 
"Dược Thiên Sầu, là tự mình ta đi ra tới..." Lúc này Võ Lập Tuyết yếu ớt đem chuyện mình bị Yến Truy Tinh lừa dối đi ra kể lại một lần, cũng cầu tình cho đám tỷ muội giúp đỡ mình che giấu chạy ra ngoài.
 
Dược Thiên Sầu giật mình, nha đầu này vừa mở miệng, chính mình thật đúng là không đành lòng truy cứu thêm điều gì, lại hỏi: "Nàng là nói Yến Truy Tinh có thể biến thành bộ dáng người khác?"
 
Võ Lập Tuyết gật gật đầu, Dược Thiên Sầu nhướng mày, nghĩ thầm chẳng thề trách lúc hắn tới nhìn thấy Yến Truy Tinh mặc trang phục ngắn nhỏ hơn cơ thể một chút, nguyên lai là như vậy.
 
Sau một phen suy nghĩ, Dược Thiên Sầu nhìn về phía đám người Võ Tứ Hải nói: "Một ngày Yến Truy Tinh chưa chết, Tuyết nhi đứng trong Võ gia sẽ không an toàn. Ta nghĩ mang Tuyết nhi đi, các ngươi làm trưởng bối của Tuyết nhi ý tứ ra sao?"
 
Trên mặt Võ Lập Tuyết lúc này hiện lên tia vui mừng, có chút bất an nhìn người của Võ giạ, nàng tự nhiên là muốn bồi bên người Dược Thiên Sầu.
 
Mọi người của Võ gia đưa mắt nhìn nhau, Võ Tứ Hải xấu hổ cười nói: "Chỉ cần Tuyết nhi cùng phụ mẫu nó đồng ý, còn lại là chuyện của các ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ không ý kiến gì." Tuy là nói như vậy, nhưng hắn cũng biết được nếu Dược Thiên Sầu đã làm ra quyết định, chỉ sợ người khác rất khó can dự, lại quay đầu nhìn phía sau dặn dò vài câu.
 
Người nọ tuân lệnh Võ Tứ Hải rời đi không lâu, liền đưa cha mẹ Võ Lập Tuyết là Võ Hóa Kiền và Trúc Tầm Thu tới. Hai người nghe tin thiếu chút nữa nữ nhi gặp độc thủ của Yến Truy Tinh, nhất thời kinh hoảng, cũng may Dược Thiên Sầu đúng lúc chạy tới cứu viện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Nghe nói vì an toàn của nữ nhi, Dược Thiên Sầu phải mang nữ nhi đi theo, hai phu thê lại cảm thấy hẳn nên làm như thế, bởi vì tự nhận trong Võ gia không ai khả năng ở dưới tay Yến Truy Tinh bảo vệ được nữ nhi của mình an toàn, nữ nhi cũng chỉ có đi theo Dược Thiên Sầu mới bảo đảm. Chỉ là vẫn có chút luyến tiếc, hai vợ chồng nhìn Võ Lập Tuyết không ngừng dặn dò nên bảo trọng nhiều hơn.
 
Sau một phen dặn dò, mẹ vợ Trúc Tầm Thu nhìn về phía con rể Dược Thiên Sầu, Võ Hóa Kiền biết tính tình thê tử, lúc này lôi kéo bà, nhưng Trúc Tầm Thu lại giãy ra, vẻ mặt như sương lạnh cảnh cáo Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, nếu như nữ nhi của ta không đi theo ngươi cũng sẽ không bị Yến Truy Tinh hãm hại. Cho nên ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu thủ đoạn, nếu ngươi dám ủy khuất Tuyết nhi nhà ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, có nghe thấy không!" Tục ngữ nói khi mẹ vợ giáo huấn con rể có thể nói hùng hồn mười phần, thiên kinh địa nghĩa!
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, rốt cục lĩnh giáo sự lợi hại của mẹ vợ trong truyền thuyết ở kiếp trước, chính mình còn chưa nói một câu, ngay cơ hội giải thích cũng không cho, lập tức không chút khách khí đem mình giáo huấn, quả thực so với Yến Truy Tinh còn đáng sợ hơn. Uy phong đệ nhất thiên hạ không coi ai ra gì vừa rồi của Dược Thiên Sầu nhất thời bị mẹ vợ quét bay không còn một mảnh, vẻ mặt xấu hổ liên tục cúi người chào hỏi: "Sẽ không, sẽ không, các vị bảo trọng."
 
Hắn sợ tới mức trong lòng run rẩy, thế nào còn dám ở lâu, sau khi hành lễ với hai phu thê, lập tức kéo Võ Lập Tuyết, hóa thành lưu quang chạy trốn vô ảnh, thế nào còn có vẻ uy phong như lúc mới thu thập Yến Truy Tinh. Người của Võ gia đưa mắt nhìn nhau lại nhìn sang Trúc Tầm Thu đang đóng thở phì phì, bỗng nhiên đều cảm thấy được có chút buồn cười, không nghĩ đến Trúc Tầm Thu lại có thể hăm dọa được Dược Thiên Sầu đến mức phải thay đổi sắc mặt.
 
Tận sâu trong Nam Hải Tử Trúc Lâm, Võ Lập Tuyết nhắm chặt hai mắt bị Dược Thiên Sầu kéo một chút, vừa mở mắt ra vừa nhìn thấy là một rừng trúc tím dị thường xinh đẹp đang lay động. Không khí dồi dào linh khí tươi mát, lại thêm từng lá trúc tím bay lả tả rơi xuống, quả thực làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Võ Lập Tuyết tò mò hỏi: "Đây là Nam Hải Tử Trúc Lâm trong truyền thuyết?"
 
Dược Thiên Sầu "ân" một tiếng, thấy trong lòng nàng còn ôm con quạ chết, kéo qua nhìn nhìn, phát hiện đã chết kiều kiều, lúc này tùy tay quăng ra trong rừng trúc, theo sau thổn thức an ủi Võ Lập Tuyết: "Quạ sau khi chết có thể chôn thân trong Tử Trúc Lâm, nói vậy anh linh nó có biết cũng sẽ rất cao hứng."
 
Võ Lập Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn lên con quạ bị ném bay như khúc xương còn thừa, không biết nói gì, lại chạy tới nhặt lên ôm vào trong ngực nước mắt lại ào ào chảy xuống nói: "Phượng Hoàng muội muội bởi vì cứu ta mới bị Yến Truy Tinh giết chết, trước khi chết nó có nói qua, huynh có thể cứu được nó."
 
"Ách." Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu, nghĩ thầm đều đã chết ngắt rồi làm sao còn có thể cứu sống lại được. Nhưng hắn lại không đành lòng làm Võ Lập Tuyết thêm thương tâm, đành cười làm lành nói: "Được, ta sẽ hết sức nghĩ biện phấp. Cho ta đi! Một đại mỹ nữ ôm con vật chết trong ngực thật sự là khó coi." Hắn lại đi tới muốn túm lấy con quạ chết nghẻo trong lòng nàng.
 
Nào biết Võ Lập Tuyết bị chiêu ném ra như ném xương của hắn làm hoảng sợ, trực tiếp thu vào trong túi trữ vật, chảy nước mắt cảnh giác nói: "Chờ khi huynh có biện pháp có thể cứu sống nó thì ta đưa cho huynh."
 
"Hắc hắc! Được, đều nghe nàng." Dược Thiên Sầu có chút buồn bực kéo nàng đi về hướng Trúc Lang Phúc Địa. Dọc theo đường đi, nhìn thấy kỳ quan Tử Trúc Lâm quanh thân, nha đầu không tim không phổi này lại nhìn tới nhìn lui, rốt cục đã không khóc nữa, nhiều ít làm Dược Thiên Sầu cũng nhẹ nhõm thở ra.
 
Ờ dưới lầu của Trúc Lang Phúc Địa, Lộng Trúc đang khoanh tay đứng nhìn hai người đang đi dọc theo đường mòn tới gần, hiển nhiên đã bị hai người nói chuyện bên trong rừng trúc làm kinh động, sắc mặt thật khó coi. Phía sau hắn là Phù Dung đang đóng cười khẽ, cùng với Tử Y đang trừng lớn ánh mắt nhìn ra.
 
"Võ Lập Tuyết, sao ngươi lại tới đây?" Tử Y hoan hô một tiếng, lúc này hướng hai người chạy tới, cùng Võ Lập Tuyết ôm thành một đoàn. Lộng Trúc hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tử Y nhận thức với Võ Lập Tuyết, sắc mặt cũng đã dễ nhìn hơn. Mà Võ Lập Tuyết vốn có chút khẩn trương khi đi tới địa phương trong truyền thuyết, hiện giờ nhìn thấy lão bằng hữu Tử Y từng quen biết tại Võ gia, lập tức cũng vô cùng cao hứng hoạt bát lên, hai nàng ngươi một câu ta một câu líu ríu không ngừng.
 
Đợi khi Phù Dung đi tới thân mật ôm lấy cánh tay Dược Thiên Sầu, thanh âm vui vẻ của Võ Lập Tuyết lập tức ngừng lại, chỉ còn lại một mình Tử Y đang líu ríu không ngừng. Trên gáy Dược Thiên Sầu lúc này toát ra mồ hôi, có chút không dám quay đầu lại nhìn ra phía sau.
 
"Hắc hắc!" Lộng Trúc khoanh tay đứng ngay giữa sân ngăn trở đường đi, cười lạnh nói: "như thế nào? Lại mang về tới một người? Ngươi còn định chuẩn bị hướng chỗ của ta tiếp tục mang theo bao nhiêu người?"
 
Mẹ nó! Ngươi có phải đang cố ý làm cho ta không chịu nổi sao? Lúc này Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, phi thường trịnh trọng nói sang chuyện khác: "Yến Truy Tinh không chết, trước khi ta tới đây từng cùng giao chiến với hắn một trận, kết quả lại để cho hắn trốn thoát."
 
Vẻ cười lạnh trên mặt Lộng Trúc liền biển mất, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Sao lại như thế?"
 
Thấy đã thành công nói sang chuyện khác, lúc này Dược Thiên Sầu đem chuyện đã trải qua kể lại một lần, bất tri bất giác Lộng Trúc cũng tránh một bên cho mọi người đi vào vườn.
 
"Hắc Nguyệt Phù Đồ trên tay Yến lão quý không ngờ là thần binh Ma Nhận do chính Ma Thần tự tay tạo ra?" Lộng Trúc nghe vậy hít sâu một hơi, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần trầm giọng hỏi: "Tiểu tử đó lưu tại nhân gian là một đại uy hiếp, ngươi dự định làm sao bây giờ?"
 
Bình Luận (0)
Comment