Sau thoáng khiếp sợ, Dược Thiên Sầu bình phục tâm tình, thần thức lại lần nữa tập trung Kim Châu, thuận lợi tiến nhấp vào trong không gian, rất nhanh càn quét, những nơi thần thức lướt tới tràng cảnh không nơi nào không rõ ràng, giống như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, rất rõ ràng không phải là ảo giác, chỉ là tu vi tiến nhấp Trúc Cơ kỳ, quan hệ giữa hắn và Kim Châu lại có biển hóa tiến thêm một bước.
Thần thức Dược Thiên Sầu giống như chủ tể của không gian này, dò xét chính giang sơn đẹp đẽ của mình. Qua đi, thần thức trong tích tắc định vị bên người Bạch Tố Trinh, chỉ thấy trên dung nhan tuyệt thế của nàng lại mang theo vẻ nghi hoặc thật sâu, thỉnh thoảng còn quan sát bốn phía.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Quan Vũ và Trần Phong phía xa xa, lâm vào trầm tư, một lát sau ở bên tai Bạch Tố Trinh kêu một tiếng:
"Tỷ tỷ." Người sau cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
I
"tỷ tỷ, ta là Dược Thiên Sầu, tỷ không cần lo lắng, cũng đừng nói chuyện, ta có lời muốn nói với tỷ..." Dược Thiên Sầu dùng thần thức đem diệu dụng vừa phát hiện nói ra từ đầu chí cuối.
Bạch Tố Trinh giải được nghi hoặc, thần tình trên mặt lại khôi phục bình tĩnh. Nguồn: http://truyenggg.com
"Tỷ tỷ, tỷ biết không? Tại tu chân giới ta chỉ có thể hoàn toàn xác định có hai người thật lòng đối xử tốt với ta. Khi ta lần đầu tiên bước vào tu chân giới, gặp người thứ nhất tốt với ta, đó chính là sư phụ Hắc Tam Tư, đáng tiếc thẳng đến sau khi lão nhân gia qua đời ta mới hiểu được. Mà người thứ hai chính là tỷ tỷ, sư phụ đã chết, tỷ tỷ là người duy nhất trong tu chân giới mà ta có thể giao phó tất cả, bao quát tính mạng của ta bên trong. Cuồn cuộn hồng trần, vô tình tu chân, ta khó nhịn tịch mịch, một bước tranh tiến vào. Nếu đã đi con đường này, ta không muốn nhanh như vậy dừng lại, thỉnh tỷ tỷ cho phép ta đi tiếp, có tỷ tỷ bên người là nỗi vui mừng suốt đời của ta, ta chỉ mong muốn ngày nào đó ta đi không nổi nữa, hoặc mệt mỏi, có thể ôm tỷ tỷ yên lặng ngủ một giấc, tỷ tỷ có hiểu được cảm thụ của ta sao?" Dược Thiên Sầu chầm chậm nói, tình ý nhè nhẹ trong lời nói làm ấm áp lòng người.
Bạch Tố Trinh lặng lẽ, nhẹ gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ yên nhiên chưa từng ai nhìn thấy, vẻ yên nhiên không có bất luận điều gì ràng buộc! Ngàn năm khổ tu đại đạo, chỉ vì trong cuộc sống đi qua một lần, tu yêu thành người, một đạo tâm ma thủy chung như bóng với hình, thoát không khỏi chữ
"yêu" ràng buộc, uyên trơng hồ điệp mộng của hơn hai trăm năm trước, làm trái tim nàng bị trói chặt, từng oán tội gì mình lại đến thế gian, hôm nay nghe được câu nói của Dược Thiên Sầu, ác mộng tiêu tan thành mây khói, trong lòng đã có sở hữu, làm người làm yêu thì đã sao? Ngàn năm một tri kỷ, còn có gì không bỏ xuống được? Cùng hắn!
Dược Thiên Sầu nói xong lời này với Bạch Tố Trinh, trong đầu hiện lên Khúc Bình Nhi, thầm than một tiếng, mong muốn nàng cũng đáng giá là một người ta có thể giao phó tất cả. Nhưng trái tim bị bóng tối kiếp trước ăn mòn, rất khó hoàn toàn tin tưởng một người.
"Tỷ tỷ, như thế này, ta sẽ cầu tỷ trả lại bổn mạng nguyên thần cho Trần Phong và Quan Vũ." Trong trầm mặc đột nhiên Dược Thiên Sầu lại nói.
Bạch Tố Trinh đạm nhiên gật đầu.
"Nhưng mong muốn tỷ tỷ không đáp ứng." Dược Thiên Sầu còn nói thêm.
Bạch Tố Trinh ngần rạ, lập tức trên mặt hiện lên một tia oán giận, nàng huệ chất lan tâm, sao không rõ tâm tư của đệ đệ, vừa mới nói những lời dễ nghe, quay đầu lại thì muốn tỷ tỷ làm kẻ ác, chính hắn đi làm người tốt, có người ghê tởm như vậy sao? Nhưng nàng vẫn đang gật đầu.
"Ta còn muốn cầu tỷ tỷ một việc." Dược Thiên Sầu lạnh lùng nói:
"Phàm là sau này có ai đi tới không gian của chúng ta, chỉ cần ta không dặn tỷ tỷ, phiền phức tỷ tỷ thu thập bổn mạng nguyên thần bọn họ." Bạch Tố Trinh gật đầu ứng đối, thở dài, xem ra đệ đệ sở đồ không nhỏ a!
"Lão đại tới." Trần Phong đang trồng hoa bỗng nhiên mừng rỡ kêu lên, Quan Vũ cũng đứng dậy.
Dược Thiên Sầu cười hì hì xuất hiện bên người Bạch Tố Trinh, người sau nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, hắn làm như không có việc gì hướng hai thủ hạ vẫy vẫy tay, Quan Vũ và Trần Phong nhanh chóng chạy tới.
"Hai ngày qua không uống được một giọt nước, đã ghi nhớ Ngự Kiếm Pháp Quyết gần vạn chữ, toàn bộ chứa ở chỗ này." Dược Thiên Sầu chỉ vào đầU Minh, nhìn hai người nói:
"Đi lấy cho ta chút gì ăn, ta ghi lại cho các ngươi." Nói xong từ trong túi trữ vật lấy ra hai ngọc điệp còn trống, nhìn hai người lắc lắc.
Quan Vũ và Trần Phong hưng phấn gật đầu, liền chạy đi săn thú.
"Ta muốn ăn gà rừng nướng." Dược Thiên Sầu không quên căn dặn một câu. Lập tức hai tay cầm hai ngọc điệp, tập trung tinh thần đem Ngự Kiếm Pháp Quyết ghi nhớ trong đầu ghi lại bên trên. Pháp môn ghi lại này lúc còn ở Thanh Quang Tông hắn đã biết, đáng tiếc chưa tới Trúc Cơ kỳ nên thần thức thiếu cường đại, ngày hôm nay là lần đầu tiên sử dụng, cũng không biết hiệu quả thế nào? Sau khi chép lại rót thần thức vào điều tra, quả nhiên không phải là việc gì khó.
Trong quá trình đợi thức ăn, Bạch Tố Trinh bào đưa ngọc điệp luyện đan, cởi hết ba tầng cấm chế còn lại, lại cầm ngọc điệp đem cảm ngộ và hiểu biết về trận pháp ghi chép lại, cùng đưa cho hắn.
Quan Vũ và Trần Phong mỗi người ôm một vò rượu và một con gà nướng đưa cho lão đại, người sau hồi báo bằng hai ngọc điệp ghi chép Ngự Kiếm Pháp Quyết. Dược Thiên Sầu điền rượu thịt đầy bụng, ba người liền khẩn cấp tu luyện.
Đối với người tu chân đạt tu vi Trúc Cơ kỳ mà nói, ngự kiếm phi hành cũng không phải là chuyện khó khăn, ba người tìm nửa ngày thời gian đã nắm giữ được, nhưng muốn dùng phi kiếm ngăn địch, không khổ luyện một phen không dễ dàng thành công như vậy.
Thấy không thể tu luyện thành công trong thời gian ngắn, Dược Thiên Sầu làm trò ngay trước mặt Quan Vũ và Trần Phong, hướng Bạch Tố Trinh xin trả bổn mạng nguyên thần của hai người, Bạch Tố Trinh không chút biểu tình nói:
"Ta tự có chủ trương, không cần ngươi dông dài." Nói xong liền phiêu nhiên rời đi.
Dược Thiên Sầu vẻ mặt cười khổ, ngược lại đến Quan Vũ và Trần Phong an ủi hắn, khuyên hắn không cần quá lo lắng, Bạch tỷ tuyệt đối không có tâm tư muốn hại bọn họ. Hắn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu thôi, hướng hai người liên tục biểu thị áy náy. Hai người vừa được kiếm quyết, còn đang cao hứng, lại thêm ngày hôm nay có được thành tựu như vậy là do hắn ban tặng, hai người còn liên tục khuyên giải an ủi hắn.
Sau một phen diễn xuất, Dược Thiên Sầu cũng không ở lâu, trở lại phòng vừa mở cửa liền gặp được ba người Lăng Phong, ba người cũng không nghĩ tới Dược Thiên Sầu đang ở trong phòng, ấn tượng trong lòng họ hắn là một người đã lâu không thường trở về, cũng không biết suốt ngày hắn luôn bận rộn chuyện gì?
Trong lòng Dược Thiên Sầu chứa tâm sự, vô tâm tình nói chuyện với họ, chỉ hướng họ khoát khoát tay như chào hỏi, dẫn kiếm quyết xuất trường kiếm ra khỏi vỏ, hướng không trung đạp kiếm bay đi. Lưu lại ba người trợn tròn mắt nhìn theo, nhớ năm xưa bốn người đều là Luyện Khí thấp cấp, hiện hôm nay đã như trời với đất, dù ba người có thanh cao bao nhiêu, cũng tránh không được miệng đầy khổ sáp.
Dược Thiên Sầu ngự kiếm tiến thẳng Tàng Kinh Các, đối với những loại điển tịch khác không có hứng thú, chuyên tìm các loại pháp quyết mở ra tìm đọc, hắn đã thương lượng cùng Bạch Tố Trinh, hắn ở trong Tàng Kinh Các vừa nhìn vừa dùng thần thức nói cho nàng, mà Bạch Tố Trinh lại ở trong trúc xá ghi chép lại. Không quản hữu dụng hay vô dụng, chỉ cần lo pháp quyết tu chân hết thảy đều lấy.
Biểu hiện khác hẳn người khác của hắn khiến cho người trông coi Tàng Kinh Các chú ý, những đệ tử khác tìm được pháp quyết đều phải ghi nhớ một thời gian dài, mà hắn lại tìm đọc rất nhanh, xem xong quyển này liền đổi quyển khác, cũng không làm gì hơn, cũng không có hành động phạm quy. Người trông coi cũng chỉ đành nghĩ có lẽ hắn đang tìm kiếm pháp quyết nào đó.