"Nhạc phụ đại nhân thuận buồm xuôi gió, tiểu tế không tiễn xa!" Ô Hùng chắp tay ôm quyền hơi khom người hành lễ, nhìn theo bóng lưng Mục Binh đi khuất, khóe miệng hắn dâng lên một tiã cười lạnh.
Bằng vào đầu óc của Ô Hùng, hắn há lại không nghe ra Mục Binh lải nhải như thế, chính là vì muốn mượn lực lượng của mình tương trợ. Nếu Mục Binh nóng lòng, chính hắn sẽ thành toàn giúp cho người nhạc phụ tâm ngoan thủ lạt này. Trái lại chính bản thân hắn đều không có liên quan gì đến chuyện này, về phần Hắc mình Đại Quân, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không thể liên lụy tới đầu của mình được đi. Huống chi xem lời nói và cử chỉ của Mục Binh, thì hiển nhiên là người này sớm đã có chuẩn bị, nói không chừng có thể đem Dược Thiên Sầu làm thịt cũng nên.
Nhưng nếu vừa rồi Mục Thiên Kiều ở đây, nàng nhất định sẽ liều mạng ngăn càn phụ thân mình đi làm chuyện này, bời vì nàng hiểu rõ phụ thân mình có bao nhiêu cân lượng. Nàng cho tới hôm nay, đều không nhận thức phụ thân mình có thể làm đối thủ của Dược Thiên Sầu. Cho nên mới nhiều lần khuyên can hắn không nên đi gây hán cùng Dược Thiên Sầu...
Bất quá Ô Hùng cũng không phải kẻ ngu dốt, chẳng quản Mục Binh muốn đi làm hay là còn có tâm tư khác. Nguyên nhân chân chính vẫn là bị lời nói của Mục Binh kể về chuyện tình giữa Dược Thiên Sầu và Mục Thiên Kiều kích thích.
Vậy để mặc cho hắn đi giết Dược Thiên Sầu thôi! Có thể giết chết Dược Thiên Sầu mới là tốt nhất.
Nếu Mục Thiên Kiều trong lòng có Dược Thiên Sầu, ngược lại có thể chặt đứt tâm tư của nàng, đối với mình cũng là chuyện tốt. Đồng thời nếu Mục Thiên Kiều bời vì chuyện này mà di hận Mục Binh. Như vậy ngày saU Minh có thể danh chính ngôn thuận không cần phải nể mặt Mục Binh thêm nữa, tránh để ngày sau hắn làm ra những chuyện liên lụy tới đưòng công danh của mình. Có thể nói là một công đôi việc ah!
Nếu Mục Binh không giết được Dược Thiên Sầu, mà còn bị Dược Thiên Sầu giết chết. Chuyện này đối với mình đồng dạng cũng là hảo sự, Mục Binh chết đi, mình sẽ bớt phiền hà. Hon nữa, Mục Thiên Kiều sẽ chặt đứt tâm tư đối với Dược Thiên Sầu nếu có, đối đãi với cừu nhân giết cha như thế nào thì có thể nghĩ ra. Đồng dạng, cũng là một công đôi việc...!
Nằm trên phi hành pháp khí, Dược Thiên Sầu bắt chéo hai chân, một tay gối lên mệp thuyền gác đầu ngắm nhìn phong cảnh. Đã hai ngày qua, Thương Vân Tín vẫn luôn im lặng khống chế phi hành, đưa lưng về phía sau. Chỉ liêng Dược Thiên Sầu là nhiệt tình, thi thoảng châm biếm Thương Vân Tín vài câu, nhưng người ta căn bản là không thèm quan tâm đến hắn...
Đang mơ màng ngủ, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cảm thấy hồng quang chói mắt, khẽ vươn tay che mặt híp mắt nhìn ra, thì mới thấy vầng dương quang chói lóa, hôm nay đã là ngày thứ tư rời khỏi Mê Huyễn Tiên Thành rồi.
Lúc này phi hành pháp khí đang mạnh mẽ hạ xuống phía dưới, phần đuôi nhếch lên, khiến cho Dược Thiên Sầu phải vươn tay ra nắm chặt vào mệp thuyền. Có thể nhìn thấy trong tầm mắt càng lúc càng gần mặt đất. Lúc này liền kinh hô:
"Thưong Vân TÚI, ngươi muốn làm gì?" Thương Vân Tín đứng sừng sững trước phi hành pháp khí, lúc này tiêu sái lao vút ra ngoài đáp xuống, không thèm quay đầu nhìn về phía sau, hừ lạnh nói:
"Đúng là cái thứ chuột nhắt nhát gan." Lúc này phần đầu củã phi hành pháp khí mới khôi phục bình ổn, chậm rãi dán xuống mặt đất mà phi hành, cuối cùng dừng ở trước môn khẩu cung điện hình kim thú huy hoàng.
"Phanh." Phi hành ph^p khí đáp xuống dưới đất, đồng thời Dược Thiên Sầu cũng nhanh như chớp lao vút ra, theo sau thu hồi phi hành kiểm tra, thấy không hao tổn gì mới ném vào trong túi trữ vật. Đang muốn quở mắng Thương Vân Tín hai câu, thì nhìn thấy hai gã kim bào nhân canh gác trước tiền điện nguy nga tráng lệ. Lúc này Dược Thiên Sầu mới biết rõ nguyên nhân vì sao Thương Vân Tín dừng phi hành.
"Mẹ nó! Tới rồi mà cũng không thèm nói một tiếng." Dược Thiên Sầu lầm bầm mắng thầm, trong lòng cảm khái Tiên giới địa hình rộng lớn, bằng vào tu vi của Thương Vân Tín, mà theo Mê Huyễn Tiên Thành đến đây cũng phải mất chừng ba ngày thời gian ah!
Hai gã kim bào nhân thủ vệ chứng kiến có người lạ tiến đến môn khẩu thông qua Minh Giới liền đưa mắt nhìn nhau. Một người trong đó quát:
"Đây là môn khẩu sang Minh Giới, nếu có lệnh bài thì mới được phép thông qua. Nếu như không có lệnh bài thì mau chóng rời đi!" Lúc này Dược Thiên Sầu lấy Thông Hành Lệnh Bài ra, cầm trong tay hướng Thương Vân Tín quơ quơ. Thương Vân Tín thần tình xám xịt, Tuyệt Tình Cung bọn hắn mặc dù có Thông Hành Lệnh Bài, nhưng thứ này chỉ cấp cho phân đà thương nhân sử dụng, trừ phi gặp thời gian có chuyện cần thiết, mới cấp cho cá nhân sử dụng mà thôi. Lúc này liền trầm giọng nói:
"Nếu ngươi muốn tiến vào một mình, không mang theo lão phu, thì cứ việc tùy tiện." Dược Thiên Sầu trắng mắt lườm hắn, hừ lạnh một tiếng. Theo sau bước tới trước mặt hai gã thủ vệ, đưa lệnh bài cho đối phương kiểm tra. Sau khi xác nhận xong, thủ vệ canh gác môn khẩu, mới để cho hai người bọn hắn tiến vào.
"Ngươi vào trước đi!" Dược Thiên Sầu tránh người sang một bên nhường đường nói. Dù sao bản thân hắn chưa bao giờ sang Minh Giới, trong lòng nhiều ít vẫn có chút cảnh giác.
Thương Vân Tín hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời vô nghĩa, lắc mình biến mất vào trong vầng hắc quang đang xoay tròn. Dược Thiên Sầu trầm ngâm thêm hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng nhảy vào bên trong. Vừa xông vào thông đạo, ngay lập tức có một đoàn lưu quang ngũ sắc hút lấy thân hình của Dược Thiên Sầu, đồng thời mang theo lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn sang phía bên kia.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com Bầu trời đen kít, không nhìn thấy ánh dương quang sáng tỏ, giống như màn đem đã buông xuống bình thường...Đây là cảm nhận đầu tiên sau khi Dược Thiên Sầu tiến vào Minh Giới.
"Dược Thiên Sầu!" Thanh âm rống giận của Thương Vân Tín liền truyền đến. Dược Thiên Sầu nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đám quân sĩ thân mặc hắc giập cầm trường đao trong tay, đang vây tròn Thương Vân Tín vào giữa. Mà ánh mắt của Thương Vân Tín nhìn về phía mình, thì giống như đang hận không thể đem chính mình ăn tươi nuốt sống.
Mẹ nó! Chẳng lẽ Minh Giới hỗn loạn tới mức này sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền! Hắn còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang diễn ra, thì đã có một viên tướng quân lưng hổ vai gấu phóng vọt tới trước mặt hắn, hoành ngang thanh long yển nguyệt đao lên quát:
"Người tới mau trình Thông Hành Lệnh Bài ra đây!" Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Thương Vân Tín đang bị bao vây, cảnh giác lấy Thông Hành Lệnh Bài rạ, giao cho đối phương xem xét. Theo sau hắn chỉ vào Thương Vân Tín, cần thận dò hỏi:
"Tướng quân, không biết là người kia đã phạm phải tội gì?" Viên tướng quân xác nhận Thông Hành Lệnh Bài xong, liền giao trả lại cho Dược Thiên Sầu, đồng thời hỏi:
"Hắn và ngươi đi cùng nhau sao?" Dược Thiên Sầu ngắm nhìn tình huống xung quanh, thấy nhân số không nhiều, những người này nếu động thủ, phỏng chừng còn chưa phải là đối thủ của Thương Vân Tín. Vì thế mới nhẹ nhàng hồi đáp:
"Hắn và ta đi cùng nhau, có vấn đề gì không?" Viên tướng quân kia lúc này trợn mắt lên, tức giận nói:
"Không có ván đề gì, mau cút cho ta!" Hơn mười quân sĩ đang bao vây Thương Vân Tín ở phía xa, lúc này cũng loáng quay trở về. Dược Thiên Sầu đi tới bên người Thương Vân Tín, hồ nghi nói:
"Ngươi làm gì mà náo nhiệt như thế, thiếu chút nữa thì đã gây phiền toái đến cho ta rồi." "Ngươi không biết thật hay là đang già vờ hồ đồ?" Thương Vân Tín hai mắt tràn đầy lửa giận nói.
"Ta vừa mới tiến vào, nào có biết chuyện gì xảy ra?" Dược Thiên Sầu không hiểu ra sao cả, hồi đáp.
Hắn không biết răng, hắn kêu Thương Vân Tín xông qua trước, nhưng bởi vì tiểu tâm của hẳn quá mức cẩn thận, trầm ngâm do dự phíã sau thêm một đoạn thời gian rất dài. Thưong Vân TÚI vừa xông qua môn khầu, đám thủ vệ Minh Giới hiển nhiên là phải kiểm tra xem hắn có lệnh bài không ah! Thưong Vân Tín nói lệnh bài nằm trong tay người thân ở phía sau, sẽ qua đây ngay lập tức.
Nhưng khiến cho Thương Vân Tín hoảng hốt chính là, đợi một lúc lâu sau mà vẫn chưa thấy Dược Thiên Sầu qua đây. Rất nhanh hắn đã hoài nghi chính mình bị Dược Thiên Sầu chơi khăm, đám thủ vệ Minh Giới đợi một lúc lâu xong, cũng không khách khí, hoài nghi Thương Vân Tín tùy tiện xông qua Minh Giới, cho nên đã lập tức bao vây hắn lại. May mắn đám thủ vệ Minh Giới nhìn ra Thưong Vân Tín tu vi cao cường, chỉ sợ đám người bọn hắn không thể ứng phó nổi, nên có chút kiêng kị chưa dám xuất thủ ngay.
Đang ở trong thời khắc gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây thì Dược Thiên Sầu khoan thai bước tới, chuyện trâi qua chính là như thế mà thôi, không có gì nghiêm trọng như Dược Thiên Sầu nghĩ cà...
Thương Vân Tín quan sát nét mặt của Dược Thiên sầy, thấy người này cũng không phải như đang nói dối, hẳn là không phải muốn chơi khăm mình. Nếu như Dược Thiên Sầu thật lòng muốn di hại, tựu cũng không đi vào, coi như vào rồi, đại khái có thể phủ nhận không quen biết mình, để cho đám thủ vệ Minh Giới cùng mình phát sinh mâu thuẫn. Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nói:
"Ngươi là lần đầu tiên bước vào Minh Giới sao?" Dược Thiên Sầu không giải thích nhiều lời, mà chỉ
"ừm" một tiếng, tỏ vẻ mình quả thực là lần đầu tiên đến Minh Giới. Theo sau mới chậm rãi đánh giá tình hình bốn phía xung quanh. Bên cạnh môn khẩU Minh giới có dựng một tầm bia đá khổng lồ, hấp dẫn lực chú ý của hắn.
"U Minh mênh mông, tạo thành nhất giới, sinh lão bệnh từ, chung cực chi địa, vãng sinh Minh Giới!" Hai mươi chữ lớn màu đỏ chói, cứng cáp mạnh mẽ khắc sâu vào trong tầm bia đá, đồng thời còn tản mát ra chân khí tang thương cổ kính, khiến cho người tã có cảm xúc như muốn quỳ xuống cúng bái.
Dược Thiên Sầu quẳng ném ánh mắt về phía trước, ngắm nhìn cái địa phương hắc ám quỷ quái không thấy bến bờ này. Nói hắc ám cũng không phải hoàn toàn là hắc ám, chỉ là có chút hưong vị mờ mịt mông lung mà thôi.
Đám thủ vệ Minh Giới chứng kiến hai người chậm chạp không muốn rời đi, thi thoảng đưa mắt quẳng ném về phía đầu lĩnh của bọn hắn, cũng chính là viên tướng quân vừa rồi đã kiểm tra Thông Hành Lệnh Bài của Dược Thiên Sầu. Trong lòng hồ nghi thầm nghĩ, theo lý thuyết, lúc này đầu lĩnh phải hung hăng quát:
"Người có lệnh bài không được lưu lại, mau chóng rời đi!" Nhưng kì quái chính là, đầu lĩnh chỉ khoanh tay mà đứng, có vẻ như không trông thấy cái gì.