Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Nhưng Bây Giờ... Thật Tàn Nhẫn! (1)

Chương 132: Nhưng bây giờ... Thật tàn nhẫn! (1) Chương 132: Nhưng bây giờ... Thật tàn nhẫn! (1)Chương 132: Nhưng bây giờ... Thật tàn nhẫn! (1)

Hứa Sơ Ảnh lắc đầu.

"Ngươi chắc chắn biết! Trước đây ngươi đã từng đến viện mồ côi, đã gặp những đứa trẻ mồ côi! Khao khát nhất của một đứa trẻ không ba không mẹ là có người thân, là có ba mẹ!" Hứa Uyển Đình nói: "Lần đầu tiên khi Hứa Mặc trở vê nhà chúng ta, hắn chắc chắn rất phấn khích, rất khát khao! Nhưng chúng ta hoàn toàn không hiểu những điều này! Bao gồm cả bây giờ, ba mẹ của chúng ta có lẽ cũng không thể hiểu!"

Hứa Sơ Ảnh nhăn mày, cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp.

Cô ta không nói nhiều, tiếp tục đi dạo cùng Hứa Uyển Đình trên mấy con phố, sau đó mới quay trở lại.

Hứa Uyển Đình vẫn rất nghiêm túc muốn điều tra vụ việc ai đã hạ thuốc độc cho Hứa Mặc. Hứa Sơ Ảnh biết rằng cô ta không thể loại trừ khỏi hiềm nghi, chỉ có thể trở về làm việc trước.

Có vẻ như do dự án xe đạp công cộng nên danh tiếng của Hứa Mặc đã tăng lên.

Trên một số con phố gần Bệnh viện Phụ Nhất, Hứa Sơ Ảnh lại gặp Hứa Mặc đang vận chuyển xe đạp.

Khác với trước đây, lân này bên canh Hứa Mặc có nhiều người xung quanh hơn. Thậm chí có một lần, Hứa Sơ Ảnh thấy có một số cô gái đang bao quanh hắn để trò chuyện.

Có thể thấy, trong thời gian gần đây Hứa Mặc rất được lòng phái nữ.

Nhưng khi Hứa Mặc nhìn thấy cô ta, hầu như hắn đều giả vờ không thấy.

Ngay cả việc chào hỏi cũng không làm, như là không biết cô ta vậy.

Một lần Hứa Uyển Đình đi tới muốn hỏi chuyện nhưng Hứa Mặc lại có vẻ như nhìn thấy một thứ gì đó đen đủi, nhanh chóng rời đi khiến trong lòng Hứa Sơ Ảnh vô cùng tức giận.

"Người thủ khoa đó vô cùng tuyệt vời! Hắn đã gọi được số vốn là một trăm năm mươi triệu tệ. Nghe nói xe đạp công cộng đã đặt rải khắp các con phối"

"Và còn đi quảng bá ở Thủ Đô!"

"Khái niệm chia sẻ này, thật sự nổi tiếng!"

Trở vê văn phòng, dì Tống và Khương Phinh Đình đều tỏ ra ngạc nhiên, dường như là đã tận mắt chứng kiến được kỳ tích.

Hứa Mặc đã trưởng thành ở ngay dưới tâm mắt của họ.

Cũng không biết vì sao khi nghe những lời này, trong lòng của Hứa Sơ Ảnh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thực ra Hứa Sơ Ảnh vẫn luôn biết rõ rằng Hứa Mặc rất thích cô tai

Hắn rất thích, rất rất thíchI

Có lẽ vì sự chênh lệch tuổi tác không lớn lắm nên Hứa Mặc thậm chí muốn tìm cô ta để trò chuyện.

Khi Hứa Mặc vừa mới trở về nhà, hầu như mỗi ngày hắn đều tìm Hứa Sơ Ảnh để nói chuyện, hỏi han về mọi thứ, khiến người ta cảm thấy vô cùng phiền phức.

Công việc của Hứa Sơ Ảnh rất bận rộn, chỉ đôi khi cô ta mới nhắn trả lời vài câu với Hứa Mặc. Về sau hắn ngày càng nhắn nhiều khiến Hứa Sơ Ảnh cảm thấy trong lòng ngày càng bực bội. Vì vậy từ lúc đó cô ta không còn trả lời tin nhắn của Hứa Mặc trên WeChat nữa. Bây giờ Hứa Sơ Ảnh mở WeChat ra và nhìn vào cuộc trò chuyện cuối cùng giữa cô ta và Hứa Mặc. Đó là cuộc trò chuyện từ hai năm trước.

Nghĩa là hai năm qua, Hứa Mặc đã không gửi cho cô ta bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Hứa Sơ Ảnh vẫn nhớ rõ những tháng đầu Hứa Mặc trở về nhà. Lúc đó mỗi ngày cô ta sẽ nhận được chục tin nhắn của hắn. Mãi đến khi trong hai năm trước đây, mỗi ngày Hứa Sơ Ảnh vẫn nhận được một tin nhắn từ Hứa Mặc. Sau đó, tin nhắn đã dân dần mất đi.

Là lúc nào cô ta mới nhận ra điều đó?

Bây giờ Hứa Sơ Ảnh mới nhận raI

Trước đây, cô ta căn bản không hề nhớ tới chuyện đó!

Lúc này, khi nghe cuộc thảo luận giữa Khương Phinh Đình và dì Tống, Hứa Sơ Ảnh nhớ lại tài liệu mà chị cả đã đưa cho cô ta. Trong đống tài liệu đó có nhiều thứ cô ta đều không có xem hết. Bây giờ, trong lòng Hứa Sơ Ảnh cảm thấy như bị thiếu mất một phần, trở nên trống rỗng. Cô ta cảm thấy không thoải mái.

"Chị Sơ Ảnh, chị biết không? Hôm nay lớp bọn ta đá bóng đã đạt được hạng nhất toàn trường!"

"Chị Sơ Ảnh, lần thi này trong kỳ thi hàng tháng, môn toán của ta lại đứng đầu!"

"Chị Sơ Ảnh, hôm nay có người từ bệnh viện đến trường thăm khám sức khỏe cho học sinh. Ta còn tưởng là họ đến từ bệnh viện của ngươi nên cảm thấy rất vuil"

"Chị Sơ Ảnh, hôm nay ở bên ngoài ta nhìn thấy một người trông rất giống ngươi!"

Vẻ mặt của Hứa Sơ Ảnh trở nên hốt hoảng. Cô ta mở điện thoại và xem lại cuộc trò chuyện giữa cô ta và Hứa Mặc.

Bỗng nhiên Hứa Sơ Ảnh nhận ra rằng, từ hai năm trước Hứa Mặc đã không còn gửi tin nhắn cho cô ta và bên trên vẫn còn ba mươi tin nhắn trong đó.

Nhưng tất cả những tin nhắn đó đều là Hứa Mặc gửi cho Hứa Sơ Ảnh. Trước đây cô ta không có nhắn trả lời lại.

Thời gian kéo dài trong ba tháng, tâm hai ba ngày là Hứa Mặc gửi một tin nhắn cho cô ta. Sau đó, có vẻ hắn đã thấy Hứa Sơ Ảnh không trả lời tin nhắn nên dân dân Hứa Mặc không gửi tin nhắn nữa.
Bình Luận (0)
Comment