Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 138 - Chương 138: Cuối Cùng Hắn Cũng Không Cần Nhìn Sắc Mặt Của Người Khác! (1)

Chương 138: Cuối cùng hắn cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác! (1) Chương 138: Cuối cùng hắn cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác! (1)Chương 138: Cuối cùng hắn cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác! (1)

"Chẩn đoán là bệnh cúm siêu vi từ nước ngoài về. Cần phải điều trị ngay lập tức! Triệu chứng của mẹ rất nghiêm trọng. Bây giờ đã sốt cao bốn mươi mốt độ, nếu tiếp tục tăng thêm sẽ phải chuyển tới khu ICU để điều trị!"

Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ không ngờ họ lại ốm nặng như vậy, ngạc nhiên một lát mới vội vàng nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Chuyển vào ICU trước đi!"

"Được!"

Nhà họ Hứa giàu có, họ không thiếu tiền, chưa kể Hứa Sơ Ảnh còn là bác sĩ, khi phát hiện triệu chứng của Tạ Băng Diễm không ổn, đương nhiên chuyển bà ta vào ICU ngay lập tức, đồng thời chuẩn bị máy thở giúp hỗ trợ bà ta hô hấp.

Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ đang đợi ở bên ngoài, trong lòng sốt ruột.

Thời gian trôi qua trong quá trình điều trị, đến buổi chiều ngày hôm sau, nhóm người Hứa Mạn, Hứa Tuấn Triết đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều và cơn sốt của họ cũng bắt đầu thuyên giảm.

Tuy nhiên Tạ Băng Diễm vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt và các triệu chứng của bà ta vẫn chưa thuyên giảm.

"Cơn sốt lần này khá nghiêm trọng, may mắn là chúng ta đã chữa trị khá sớm, nếu không sẽ rất nguy hiểm!" Hứa Sơ Ảnh thấy nhóm người Hứa Mạn Ny đã bắt đầu bình phục, chợt thở dài một hơi.

"Nhưng bên phía mẹ vẫn cần phải chú ý nhiều hơn, hy vọng bệnh tình sẽ không trở nặng!"

"Vậy thì tốt!"

Sau khi cơn sốt của ba người Hứa Mạn Ny và Hứa Tuấn Triết thuyên giảm, các triệu chứng của họ đã cải thiện rất nhiều và họ dần dần có thể ăn uống và nói chuyện.

Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ nói chuyện với họ vài câu, cũng không có thời gian rảnh để ý đến họ, vừa quay đầu đi đã phải tiếp tục chăm sóc Tạ Băng Diễm.

Tạ Băng Diễm đeo máy thở nằm trên giường bệnh, lúc này bà ta cũng mơ màng mở mắt: "Uyển Đình, mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ chiều rồi! Mẹ, ngươi có muốn ăn chút cháo không?" Hứa Uyển Đình muốn đút bà ta uống một ngụm cháo trước.

"Được rồi! Uyển Đình, ta khó chịu quái"

Có lẽ là do cơn sốt nên sắc mặt Tạ Băng Diễm tái nhợt, môi tím tái hết cả, Hứa Uyển Đình nhìn sang rồi vội vàng nói: "Sau khi hạ sốt sẽ không khó chịu nữa, sẽ sớm khỏe hơn thôi!"

"Được rồi! Uyển Đình, ngươi nên cân nhắc chuyện cả đời của mình đi!" Tạ Băng Diễm đột nhiên nói.

Vẻ mặt Hứa Uyển Đình cứng đờ.

"Tuyết Tuệ cũng phải suy nghĩ lại, nếu không nó cứ bận rộn mãi rồi sẽ trở thành một bà già mất thôi!" Tạ Băng Diễm nói.

Hứa Uyển Đình gật đầu rồi nói: "Chúng ta sẽ cân nhắc, mẹ yên tâm đi!"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Vậy thì tốt!" Tạ Băng Diễm nói mấy câu mà đã bắt đầu mơ màng muốn ngủ. Hứa Uyển Đình thấy bà ta đã ngủ thì đặt cháo sang một bên, đi ra ngoài với Hứa Tuyết Tuệ.

"Tuyết Tuệ, ngươi trông mẹ nhé! Ta đi tìm Hứa Mặc một lát!"

"Sao vậy chị?" Hứa Tuyết Tuệ vội vàng nhìn chị ta.

"Tuy mẹ đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nhưng cơn sốt vẫn chưa giảm, hắn cũng nên đến xem mẹ chứ! Chỉ cần hắn đến, chúng ta cũng có thể nói chuyện với hắn một lát!" Hứa Uyển Đình nói.

Hứa Tuyết Tuệ khịt mũi: "Nếu hắn không đến thì sao?"

"Hắn không đến..." Hứa Uyển Đình có vẻ phiền muộn, thở dài: "Ta cũng không biết! Đi một bước tính một bước vậy! Nói tóm lại hắn có tư cách được biết chuyện này!"

Đột nhiên Hứa Tuyết Tuệ không biết nên nói gì mới tốt, nhưng chị ta cũng cảm thấy hẳn là Hứa Mặc nên biết!

Tuy nói Tạ Băng Diễm không bị nặng, chỉ sốt cao không hạ, qua mấy ngày nữa sẽ đỡ.

Nhưng cũng là nằm điều trị trong phòng ICU, hai người vẫn hi vọng Hứa Mặc có thể qua thăm, dù sao đây cũng là bố mẹ ruột của hắn.

Dù trong nhà lục đục thì người ngoài cũng không thể so được, người xưa đã có câu một giọt máu đào hơn ao nước lãi

Hai người Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ cũng hi vọng có thể mượn cơ hội này nói chuyện với Hứa Mặc, đã lâu rồi bọn họ không nói chuyện bình thường với Hứa Mặc, mỗi một lần đi gặp Hứa Mặc, Hứa Mặc đều có thái độ khinh ghét.

Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Uyển Đình biết trước kia bản thân sai, bọn họ thề sau này sẽ không như thế nữa, chỉ hy vọng Hứa Mặc có thể về nhà.

Hứa Uyển Đình chỉ câm ô che nắng, tính ra ngoài.

"Chị Đình, ngươi đi đâu vậy?" Hứa Sơ Ảnh đột nhiên tới hỏi.

"Ta đi gặp Hứa Mặc, mẹ nằm trong phòng ICU, ta hi vọng hắn có thể qua thăm! Suy cho cùng chúng ta cũng là người một nhà!" Hứa Uyển Đình trâm giọng.

Hứa Sơ Ảnh nghe vậy thì thoáng do dự: "Ta đi với ngươi! Ta biết hắn ở đâu!"

"Được!"

Thật ra bây giờ Hứa Sơ Ảnh không dám đi gặp Hứa Mặc, mấy lần gặp hắn trước đó, Hứa Mặc đều ngó lơ cô ta, giả vờ như không quen biết nhau, khiến Hứa Sơ Ảnh không biết phải làm thế nào.

Cô ta đã đọc lại lịch sử trò chuyện với Hứa Mặc mấy năm trước, ba bốn mươi tin nhắn đều không trả lời, hâu hết đều là những chuyện vụn vặt Hứa Mặc nói hoặc một số chuyện khiến hắn vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment