Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 140 - Chương 140: Mấy Người Có Muốn Tặng Quan Tài Không? (1)

Chương 140: Mấy người có muốn tặng quan tài không? (1) Chương 140: Mấy người có muốn tặng quan tài không? (1)Chương 140: Mấy người có muốn tặng quan tài không? (1)

Người như vậy, Hứa Sơ Ảnh nhất thời không thể nhìn thấu. ...

Công ty đặt tại tâng hai mươi ba, hai người đi thang máy, nhanh chóng tới.

Ở đó treo một tấm bảng rất lớn, nền vàng chữ đen, vô cùng bắt mắt, bên trên là chữ "Little Monster" được viết cách điệu.

Đã có quây tiếp tân, bên trong có rất nhiêu nhân viên đang làm việc đâu ra đấy, xem ra Hứa Mặc đã làm rất tốt trong vấn đề này.

Tâm cỡ quản lý công ty trang sức chục tỷ như Hứa Uyển Đình cũng không nhìn ra được lỗi sai.

Thật không thể tưởng tượng được, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà Hứa Mặc đã có thể xây dựng sự nghiệp tới trình độ này.

"Xin hỏi các vị tìm ai?" Tiếp tân thấy hai người họ thì đi tới hỏi.

"Chúng tôi tìm Hứa Mặc, hắn ở đâu?" Hứa Uyển Đình nói.

Tiếp tân thấy hai người mặc đồ xa xỉ, khí chất hơn người thì có hơi kinh ngạc, nói: "Phiền hai vị để lại tên và quan hệ, ta sẽ báo lại với sếp Hứa!"

Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh gật đầu, để lại thông tin cá nhân.

"Xin hỏi hai vị tìm gặp sếp Hứa vì việc gì?"

"Bọn ta là chị gái của hắn, muốn gặp hắn một lát!" Hứa Uyển Đình nói.

"Chị gái của sếp Hứa?" Tiếp tân sửng sốt, nhìn nhìn hai người.

"Đây là danh thiếp của ta!" Hứa Uyển Đình lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho tiếp tân, sợ Hứa Mặc không gặp mình.

Tiếp tân nhận lấy danh thiếp, liếc qua thì lập tức kinh hãi: "Ngươi, ngươi là..."

Tiếp tân như không tin nổi chuyện Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh là chị gái của Hứa Mặc, không khỏi kinh ngạc.

Nhưng cô ta chỉ nhìn lướt qua rồi lẩm bẩm một câu: "Sếp Hứa có chị gái? Chẳng phải bảo là trẻ mồ côi sao?"

Lời này khiến Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh nghe mà khó chịu.

"Hai người chờ một lát! Ta đi báo với sếp Hứa! Hắn đang họp!" Tiếp tân vội thưa.

"Ừm!"

Có lẽ tiếp tân cũng không biết thân phận của bọn họ là thật hay giả nên lập tức rời đi.

Hứa Uyển Đình quay đầu nói với Hứa Sơ Ảnh: "Chúng ta đi theo cô ta, Hứa Mặc... Có lẽ sẽ không chịu gặp chúng tai”

Hứa Sơ Ảnh nghe vậy thì gật đầu, đi theo tiếp tân vào trong.

Trong công ty có rất nhiều nhân viên, xem ra rất bận, tiếp tân đi thẳng tới văn phòng của giám đốc, gõ cửa rồi vào.

Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh cũng vội vàng đi theo. "Không gặp, bảo bọn họ đi đi!"

Vừa tới cửa đã nghe thấy giọng của Hứa Mặc ở bên trong, thái độ vô cùng lạnh lùng.

"Hứa Mặc!" Hứa Uyển Đình vội vàng đẩy cửa.

Trong văn phòng có mấy người đang ngồi, có lẽ là đang bàn bạc kế hoạch phát triển của công ty trong tương lai, trên tay mỗi người đều đang cầm tài liệu.

Khi thấy Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh đẩy cửa ra, mọi người giật nảy mình

Hứa Mặc lập tức đen mặt.

"Hứa Mặc, ta biết ngươi ở đây! Chị cả... Có chuyện muốn nói với ngươi!" Hứa Uyển Đình lập tức nói: "Sẽ không mất nhiều thời gian, ngươi nói chuyện với ta trước, được không?"

Sắc mặt Hứa Mặc đen thui như mực than, không biết mấy cô tìm tới cửa nhiều lần như thế để làm gì? Hiện tại trong lòng Hứa Mặc không có chút thiện cảm nào đối với bọn họ.

Hứa Uyển Đình, Hứa Sơ Ảnh, không phải là Bạch Liên Hoa gì đó, đời trước Hứa Mặc chết trong tay các cô, nhất định không phải là ngoài ý muốn.

Suy nghĩ một lúc, Hứa Mặc quay đầu nói với Đường Lỗi: "Đường Lỗi, các ngươi đi ra ngoài trước đi! Đợi chút nữa ta gọi các ngươi!"

Đường Lỗi nhìn một chút, gật đầu nói: "Được!"

Nói xong lập tức đi ra ngoài.

"Đúng rồi, giúp ta gọi bảo vệ đến đây, những người không có phận sự không cần thiết ở lại trong văn phòng!" Hứa Mặc tiếp tục ra lệnh.

Đường Lỗi nghe xong, gật đầu nói: "Được, ta đi gọi bảo vệ!"

Một nhóm người vội vàng đứng dậy, cầm lấy văn kiện đi ra khỏi phòng.

Hứa Uyển Đình thấy Hứa Mặc gọi bảo vệ đến, viên mắt không khỏi ửng đỏ.

Văn phòng vẫn khá đơn sơ, chưa có trang trí gì nhiều, trên vách tường trong văn phòng dán mấy chữ công cộng màu xanh lục thật to, bên cạnh còn trưng bày một chiếc xe đạp màu vàng.

Ở mặt tường bên cạnh, trưng bày hai cái bánh xe đạp, chắc là vừa nãy bọn hắn đang thảo luận bố trí xe đạp sao cho tốt hơn.

So với mấy ngày trước nhìn rất khác, Hứa Mặc diện tây trang và áo sơ mị, tây trang giày da, bởi vì thay đổi cách ăn mặc, cả người toát ra khí phách trang trọng.

Hắn sẽ không còn là một đứa học sinh cấp ba chỉ biết mặc đồng phục, cả ngày lôi thôi lếch thếch, hắn sẽ không còn là một đứa em trai cả ngày chỉ biết bám theo sau mông mấy chị như một cái đuôi nhỏ.

Hứa Mặc hiện tại cho các cô một cảm giác cực kỳ lạ lẫm.

Bên ngoài hình như có người thực sự gọi bảo vệ đến, Hứa Uyển Đình cũng không dám do dự, vội vàng nói: 'Hứa Mặc, mẹ nhập viện rồi ngươi biết không? Mẹ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Phụ Nhất!"
Bình Luận (0)
Comment