Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 142 - Chương 142: Chúng Ta Đều Có Thứ Mà Mình Khát Vọng (1)

Chương 142: Chúng ta đều có thứ mà mình khát vọng (1) Chương 142: Chúng ta đều có thứ mà mình khát vọng (1)Chương 142: Chúng ta đều có thứ mà mình khát vọng (1)

Hai bảo vệ nhìn thấy thế, nhất thời kinh ngạc, nhưng mà bọn hắn không dám làm trái lệnh của Hứa Mặc, nên là nói với hai người: "Hai vị tiểu thư, đi thôi! Đừng để cho chúng ta tống các ngươi khỏi đây!"

Hứa Uyển Đình hai mắt đẫm lệ mông lung, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài.

Hứa Sơ Ảnh rõ ràng không ngờ Hứa Mặc trở nên đáng sợ như vậy, sắc mặt trắng bệch, há hốc mồm, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.

Hai người mau chóng bị bảo vệ đuổi đi, chạy ra khỏi cao ốc Minh Đỉnh.

Đang đi ra cửa cao ốc, Hứa Uyển Đình bỗng dưng ngồi thụp xuống mặt đất gào khóc.

Hứa Sơ Ảnh thấy chị ta như vậy, vành mắt lập tức ửng đỏ.

"Chúng ta có lỗi với hắn! Chúng ta có lỗi với hắn!" Hứa Uyển Đình khóc nức nở nói.

Trong lòng Hứa Sơ Ảnh cũng không dễ chịu, thở dài: "Chị Đình, ngươi đứng lên trước đi!"

"Nếu như không phải do chúng ta, hắn cũng sẽ không biến thành bộ dáng như này! Sơ Ảnh, tất cả đều do chúng ta!" Hứa Uyển Đình không kìm được nước mắt, hu hu khóc to lên: "Hiện tại, ngay cả mẹ hắn cũng không muốn thăm hỏi! Hắn có lẽ không bao giờ quay về nhà chúng ta nữa rồi!"

Hứa Sơ Ảnh bất đắc dĩ nói: "Trước tiên chúng ta về nhà chăm sóc bố mẹ đi đã! Hiện tại, chăm sóc bố mẹ quan trọng hơn, còn Hứa Mặc. .. Hắn bằng lòng ghé qua thăm thì qua thăm! Còn nếu hắn không muốn... chúng ta có ép buộc cũng không được!"

"Ngươi không nghe hắn nói sao? Chuyện này còn chưa xong đâu! Hắn thật sự rất hận chúng ta, mong sao chúng ta chết sớm đi!" Hứa Uyển Đình khóc nói: "Sơ Ảnh, chúng ta đều có lỗi với hắn!"

Hứa Sơ Ảnh nhớ lại trước kia Hứa Mặc chia sẻ niềm vui với cô ta, chia sẻ cảnh tượng hắn giành được giải nhất.

Lại nhớ tới những lời cười cợt, chế nhạo của chị em bọn họ, trong lòng cảm thấy khó chịu, áy náy.

Cô ta nhớ có một lần, cô ta cap màn hình tin nhắn của Hứa Mặc, gửi vào trong nhóm trò chuyện hùa nhau cười nhạo hắn, khi đó, cô ta cực kỳ vui vẻ.

Cô ta hẳn là một kẻ máu lạnh, vô cùng máu lạnh, mà Hứa Mặc bây giờ trở nên ngày càng máu lạnh hơn, ý tứ tuyệt đối không để cô ta yên ổn, trong lòng Hứa Sơ Ảnh không khỏi có hơi hoảng sợ.

Hai người cũng không có cách nào, chỉ có thể chán nản trở về bệnh viện.

Khi nãy ở cửa cao ốc Minh Đỉnh, Hứa Uyển Đình ngồi xổm tại cửa ra vào khóc một trận, lúc chị ta trở lại bệnh viện Phụ Nhất, viên mắt còn đỏ đỏ.

Hứa Tuyết Tuệ thấy bọn họ trở về, sửng sốt, vội vàng hỏi: "Hứa Mặc vẫn không đến?"

Hứa Uyển Đình không trả lời, hít mũi một cái.

Mà Hứa Sơ Ảnh thì lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều chuyện gặp mặt Hứa Mặc.

Hứa Tuyết Tuệ thấy vậy, viền mắt không khỏi cũng đỏ lên.

Chị ta có thể mường tượng được thảm cảnh hai người đi gặp Hứa Mặc, chắc chắn không đơn giản!

Quay ngược thời gian về trước một chút, Hứa Mặc đang yên tĩnh đứng trên ban công, nhìn thấy Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh ở phía dưới khóc lóc, sau đó dìu nhau tập tễnh ra khỏi cao ốc Minh Đỉnh, mặt không có biểu tình gì.

Ở nơi cách cao ốc Minh Đỉnh không xa, chính là bệnh viện Phụ Nhất, bên đó mỗi ngày đều rất náo nhiệt, đông nghịt người.

Mấy con đường bên cạnh bệnh viện Phụ Nhất, đều có đầy những chiếc xe đạp của Hứa Mặc, chỉ riêng bên này đã có khoảng chừng hai ba trăm chiếc rồi.

Lúc này, hắn đang đứng ở trên ban công nhìn bóng dáng hai người Hứa Uyển Đình dần dần biến mất.

"Cốc cốc cốc!"

Phía sau vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Mặc cũng không quay đầu lại, cũng không có lên tiếng, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, một cái bóng xinh đẹp chậm rãi đi đến, sau đó đóng kỹ cửa phòng làm việc lại.

Là Cố Hoán Khê!

Cô ấy đi tới ban công, đứng cùng với Hứa Mặc, ngẩng đầu nhìn về phía bệnh viện Phụ Nhất, trên mặt có chút phức tạp.

Có điều cô ấy cũng không có lên tiếng nói chuyện, cũng không có nhìn Hứa Mặc, bỗng nhiên vươn tay, cảm nhận ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính thủy tinh, giống như muốn bắt lấy một tia nắng, vẻ mặt rất thoải mái.

"Hứa Mặc, ngươi không sao chứ?" Cố Hoán Khê bỗng nhiên quay đầu hỏi.

"Không sao!" Hứa Mặc bình tĩnh nói.

Cố Hoán Khê suy nghĩ một chút, cười nói: "Còn nhớ năm chúng ta tám tuổi không? Lúc đó ở trong trại trẻ mồ côi chúng ta đã từng rất khát vọng những thứ này. Ít ra ngươi còn may mắn hơn chúng ta vì biết người nhà của nhà vẫn còn sống!"

"Bọn họ đã chết rồi!" Hứa Mặc thản nhiên nói.

Cố Hoán Khê cười một tiếng: "Ta và đám Đường Lỗi Bán Trang rất lo lắng cho ngươi, trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thân của ngươi rất không bình thường! Ngươi vẫn luôn gấp gáp muốn chứng minh năng lực bản thân, trong khoảng thời gian này ngươi đã vô cùng vô cùng cố gắng... “
Bình Luận (0)
Comment