Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 153 - Chương 153: Hắn Không Hề Có Lỗi Với Chúng Ta! (2)

Chương 153: Hắn không hề có lỗi với chúng ta! (2) Chương 153: Hắn không hề có lỗi với chúng ta! (2)Chương 153: Hắn không hề có lỗi với chúng ta! (2)

Hứa Uyển Đình vẫn không trả lời, trong lòng chỉ thấy buồn bã.

Hứa Đức Minh thấy chị ta không nói gì, cũng không muốn hỏi tiếp nữa, quay sang chú Lý: "Chú Lý, vê nhà thôi.

"Được!" Chú Lý đáp lời, tăng tốc độ lái xe về.

Không khí trong xe lại trở nên căng thẳng, chìm trong sự im lặng chết chóc, Hứa Sơ Ảnh và Hứa Uyển Đình thật ra cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Họ không có tư cách để trách móc Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm, vì họ đều biết họ mới chính là nguyên nhân chính.

Hứa Uyển Đình nghĩ đến việc có thể Hứa Mặc trước đây đã từng muốn nhờ chị ta giúp đỡ, lòng chị ta lại như dao cắt, chị ta hận bản thân vì sao đã không nhận ra những điều này sớm hơn!

Mọi người nhanh chóng về đến nhà, Hứa Tuấn Triết và Hứa Mạn Ny đã đợi sẵn ở nhà, nhưng sức khỏe của họ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần nghỉ ngơi thêm.

Lúc này Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đã không còn tâm trạng ăn uống nữa, họ dặn dò má Triệu chuẩn bị một ít điểm tâm đơn giản rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Đặc biệt là Tạ Băng Diễm, bà ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Hứa Sơ Ảnh nhìn mọi người rời đi, suy nghĩ một chút rồi đi về phía phòng của Hứa Mặc.

Cô ta chưa từng vào phòng của Hứa Mặc, muốn xem bên trong có gì.

Khi cô ta mở cửa nhìn cảnh vật ở bên trong đã không khỏi sững sờ.

Căn phòng nhỏ hẹp và cách biệt, trông hệt như một cái nhà tù với duy nhất một chiếc cửa sổ nhỏ. Toàn bộ căn phòng chỉ chứa được một tủ quần áo nhỏ, thậm chí không còn chỗ để để thêm đồ đạc khác.

Trong ngăn kéo có vài khung ảnh, bên trong là những bức ảnh gia đình mà Hứa Mặc không mang theo. Hứa Sơ Ảnh cầm lên xem, đột nhiên nhận ra rằng một số bức ảnh đã bị rách, có một người rơi ra khỏi khung.

Hứa Sơ Ảnh một thân cứng đờ khi nhận ra người bị rơi ra khỏi ảnh chính là Hứa Mặc.

Không biết từ lúc nào Hứa Mặc đã tự tay cắt bỏ chân dung của mình ra khỏi bức ảnh.

Hứa Sơ Ảnh vội đặt khung ảnh này xuống, rồi lại cầm lên những khung ảnh khác. Cô ta bỗng phát hiện rằng tất cả các khung ảnh đều bị cắt bỏ mặt của Hứa Mặc.

Những bức ảnh này là chụp chung với Hứa Uyển Đình, với Hứa Tuyết Tuệ và với cô ta nữa, Hứa Mặc đều đã dùng dao cắt bỏ chính hình ảnh của mình.

"Sơ Ảnh?"

Khi xem qua những bức ảnh này, trong lòng Hứa Sơ Ảnh tràn đầy cảm giác khó chịu, đột nhiên cô ta nghe thấy giọng của chị cả.

Hứa Sơ Ảnh quay lại thì thấy Hứa Uyển Đình đang bước vào.

"Chị cả, hắn không hề có lỗi với chúng ta!" Hứa Sơ Ảnh nói, mắt đỏ hoe. "Ta biết!" Hứa Uyển Đình cũng gần như bật khóc.

"Hắn đã từng cầu cứu ta, gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng ta không hề để ý đến hắn! Từ khi hắn bước chân vào gia đình này, hắn chưa từng làm việc gì có lỗi với chúng ta hết! Hắn đã làm rất nhiều việc cho ta, đến nỗi ta cũng không đếm được nỗi!" Nước mắt Hứa Sơ Ảnh bắt đầu lăn dài trên má.

"Mấy bức ảnh này bị sao vậy?" Hứa Uyển Đình nhìn đến chỗ mấy bức ảnh không còn được nguyên vẹn.

"Hứa Mặc đã tự cắt bỏ hình của hắn, hắn cắt bỏ chính mình ra khỏi các bức ảnh! Thật ra ta đã biết dự án của hắn sẽ có thể thành công. Khương Phinh Đình vẫn thường hay nói về dự án của hắn! Gần như là ta đã từng chút chứng kiến quá trình hắn trưởng thành và tìm được vốn đầu tư! Người ngoài đều tin rằng hắn sẽ thành công, nhưng chỉ có ta là không tin!" Nước mắt lăn dài trên má Hứa Sơ Ảnh.

Hứa Uyển Đình không nói gì, cầm bức ảnh lên xem. Những bức ảnh này hầu như đều là ảnh gia đình lúc bọn họ đi chơi.

Trong mỗi bức ảnh, Hứa Mặc đều cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ, nhưng hắn đã cắt bỏ hình của mình ra khỏi những bức ảnh đó.

Dường như hắn không nỡ tháo ảnh hắn xuống, nên đã đặt lại vào khung.

Nhưng đáng tiếc, đã cắt rồi thì không thể nào hồi phục lại được nữa.

Có lẽ hắn đã do dự rất lâu, cũng đã chuẩn bị rất nhiều, mong đợi một chút phản hồi, một chút an ủi từ gia đình, nhưng không ai đáp lại hắn cả.

Cuối cùng, những chỗ bị cắt đã không thể đặt lại như ban đầu được nữa.

"Xem xem bố mẹ nói thế nào?" Hứa Uyển Đình lên tiếng.

Hứa Sơ Ảnh lắc đầu, nức nở: "Bố mẹ sẽ không bao giờ để ý đến chuyện hắn rời khỏi nhà, đó là điều không thể! Nhưng vừa rồi ta và bố đã nhìn thấy Hứa Mặc cùng viện trưởng Đường đang đi dạo."

"Vừa rồi? Trên đường?" Hứa Uyển Đình và Tạ Băng Diễm ngồi ở bên phía cửa sổ khác, không nhìn thấy phía bên này.

Hứa Sơ Ảnh gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng bố không bảo chú Lý dừng xe. Bố trước giờ không quan tâm đến chuyện của gia đình, bố giống như chỉ là người ngoài cuộc! Bố cũng không thấy được tình cảnh của Hứa Mặc trong gia đình mình."
Bình Luận (0)
Comment