Chương 170: Chuyển sổ hộ khẩu (2)
Chương 170: Chuyển sổ hộ khẩu (2)Chương 170: Chuyển sổ hộ khẩu (2)
Hứa Mặc vuốt vuốt tay: "Ta thuê!"
"Ồ? Thuê sao?" Tạ Băng Diễm nghe vậy, lập tức nhìn hắn: "Ngươi bây giờ cũng thật lớn gan! Chẳng phải ngươi đã từ bỏ người thân của mình rồi sao? Tại sao ngươi lại quay vê nhà họ Hứa của chúng ta? Để ta nói cho ngươi biết, Hứa Mặc, nếu sau này ngươi không thay đổi cách sống, ngươi đừng hòng bước chân vào nhà họ Hứa của chúng ta nữa!
Hứa Mặc cũng không tức giận, vuốt vuốt tay, cười nói: "Tạ Băng Diễm, đừng lúc nào cũng mắng ta! Có cái gì mà mắng! Ta đánh con nuôi của ngươi đến mức bật khóc, ngươi ôm nó mà khóc đi!"
"Ngươi, ngươi dám gọi họ tên đầy đủ của ta?" Tạ Băng Diễm đột nhiên đứng dậy từ trên ghế sô pha, trừng mắt nhìn Hứa Mặc, đầy vẻ tức giận.
Hứa Mặc khinh thường bà ta, nói: "Ta gọi họ tên ngươi đầy đủ thì sao? Tạ Băng Diễm, ngươi tưởng rằng ngươi vẫn là mẹ của ta sao? Ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đó!"
"Ngươi, ngươi thật sự làm ta tức chết! Con cả, mau mang thước kẻ lại đây cho ta, để ta dạy cho hắn một bài học!"
Nhưng Hứa Uyển Đình lại đứng im không nhúc nhích, đôi mắt đỏ hoe nói: "Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi! Đợi bố xuống rồi nói nói chuyện sau!”
"Còn nói cái gì nữa? Đừng hòng nói bất cứ chuyện gì! Tên nghịch tử này, nếu hôm nay ta không đánh hắn một trận, ta không hạ được cơn giận này!" Tạ Băng Diễm liền xoay người đi tìm thước.
Thấy vậy, Đường Lỗi cùng mấy người tiến lại gân Hứa Mặc.
Tạ Băng Diễm nhìn thấy, càng tức giận hơn: "Được rồi! Ngươi dẫn nhiều người như vậy tới đây để chọc tức ta phải không? Hứa Mặc, ngươi thật không xứng làm con người!"
"Tạ Băng Diễm, ngươi ở đây nổi điên điên cái gì?"
Hứa Mặc nghe thấy những lời này, vốn là muốn mắng lại bà ta.
Nhưng đột nhiên, một giọng nói khác vang lên.
"Hứa Đức Minh, ngươi tới đúng lúc lắm! Tên nghịch tử này đã không coi pháp luật ra gì, còn dám hô to tên đầy đủ của ta! Không ai có thể dạy dỗ được hắn, thật sự không có ail"
"Trước hết hãy giải quyết vấn đề đã! Ngươi luôn ở đây gây rối ồn ào là như thế nào?" Hứa Đức Minh cau mày lạnh lùng nói.
"Ta gây rối ồn ào sao? Hứa Đức Minh, ngươi dám mắng ta?" Tạ Băng Diễm tức giận nhìn chằm chằm Hứa Đức Minh.
Hứa Đức Minh không biết làm thế nào, đành phải nhăn mặt nói: "Hôm qua không phải ta đã nói với ngươi sao? Ngươi không thể im lặng một lát được sao? Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ, có thể đánh nhau được không?”
Tạ Băng Diễm quay đầu lại, liền thấy Hứa Mặc, Đường Lỗi cùng mấy gã thanh niên cường tráng khác đang nhìn bà ta với ánh mắt giễu cợt.
Bà ta lại tức giận.
"Ngươi ngồi qua một bên trước đi! Để chúng ta nói chuyện trước!" Hứa Đức Minh cũng rất không hài lòng với cách cư xử của Hứa Mặc. Đặc biệt khi nhìn thấy mấy chiếc ô tô và một nhóm đông người ở bên ngoài, ông ta càng không hài lòng hơn, không biết Hứa Mặc đưa nhiều người như vậy trở về để làm gì?
Tuy nhiên, lần này ông ta không hề tức giận mà đi tới bên Hứa Mặc với vẻ mặt tái nhợt và ngồi đối diện hắn.
"Con cả, pha một ấm trà!" Ông ta ra lệnh, dường như ý thức được Hứa Mặc lần này mang theo nhiều người như vậy trở vê, mọi chuyện không hề đơn giản.
Hứa Uyển Đình nhìn thấy, chỉ có thể gật đầu pha trà, vội vàng bưng đến cho mấy người cùng uống.
"Ngươi định làm gì với dự án xe đạp công cộng của mình?" Hứa Đức Minh rõ ràng không muốn nói chuyện tâm sự với Hứa Mặc nên lạnh lùng nói.
Có lẽ việc Hứa Mặc gọi Tạ Băng Diễm bằng họ tên, điều này khiến ông ta nhận ra con ruột của mình căn bản không còn muốn nhìn nhận bọn họ nữa.
"Mở rộng cả nước, phát triển cả nước, đầu tiên là ở đô thị loại một, sau đó là đến đô thị loại hai!" Hứa Mặc cười nói.
"Số tiên thế chấp trong tay ngươi phải làm sao? Ngươi có thể quản lý số tiên thế chấp nhiều như vậy không? Ta nghe có người nói rằng ngươi đã bắt đầu đầu tư!" Hứa Đức Minh tiếp tục hỏi.
"Tiền thế chấp là một trong những khoản lợi nhuận của chúng ta! Chúng ta cần đảm bảo rằng mình có lãi!"
"Ngươi có chắc chắn việc này mang lại lợi nhuận và không phải là rủi ro lớn? Nếu ngươi mất tiền thì sao? Làm thế nào để hoàn trả tiền thế chấp của người dùng?”
Hứa Mặc nói: "Đầu tư có rủi ro và thua lỗ là chuyện bình thường. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta phát triển thì không sợ thua lỗi"
"Ngươi như vậy rất dễ bị sét đánh!" Hứa Đức Minh nhìn chằm chằm hắn nói.
Hứa Mặc nhìn ông ta cười nói: "Đấy là chuyện của chúng ta, không liên quan gì tới ngươi! Hôm nay ta tới đây không phải để nói chuyện này!"
"Vậy ngươi muốn nói chuyện gì?" Hứa Đức Minh cau mày.
Hứa Mặc nhìn quanh, thấy tất cả mọi người đều ở đây ngoại trừ Hứa Nguyệt Thiền, liền cười nói: "Tốt lắm! Mọi người đều có mặt ở đây, đều có thể làm chứng! Ngoài ra, ta còn mời hai luật sư đến giúp ta đàm phán! Đây là luật sư Cổ, đây là luật sư Trần, mau chào hai người họ đi!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ