Chương 173: Bây giờ ta chỉ muốn ngươi chết sớm một chút (1)
Chương 173: Bây giờ ta chỉ muốn ngươi chết sớm một chút (1)Chương 173: Bây giờ ta chỉ muốn ngươi chết sớm một chút (1)
Hứa Đức Minh không nói chuyện, sắc mặt cực kỳ xấu xí.
Nếu ông ta nhớ không lầm, quả thật chỉ phí sinh hoạt của Hứa Mặc trong bốn năm ở nhà họ Hứa là năm trăm tệ một tháng. Ông ta đã hỏi những chuyện này cách đây vài tháng, lúc nghe được còn khá ngạc nhiên.
Bây giờ nhắc đến chuyện này, thực sự không thể nói thành lời được.
Còn những chuyện khác, dường như cũng không thể nói thành lời.
Trong trí nhớ của ông ta, dường như Hứa Mặc thật sự chưa bao giờ lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Hứa, thậm chí cả xe cũng không, khi ra ngoài, hắn thường đi xe đạp hoặc bắt xe buýt.
Hứa Đức Minh bận rộn làm việc, chưa bao giờ nghĩ đến những tình huống này, nhưng bây giờ đột nhiên suy tính lại, hắn không khỏi cảm thấy cõi lòng bứt rứt, như thể có một tảng đá lớn chắn ngang tim hắn, khiến hắn không tài nào thở được.
"Ta không đồng ý!"
Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên!
Là Tạ Băng Diễm!
Bà ta đập bàn rồi đứng dậy, thân người run lên vì tức giận.
Hứa Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn bà ta, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Tạ Băng Diễm, hôm nay ta không muốn xảy ra xích mích gì với ngươi, ta muốn bình tĩnh nói chuyện..."
"Ngươi nói? Ngươi có thể nói chuyện gì? Ta không đồng ý!" Tạ Băng Diễm như nổi cơn thịnh nộ, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi muốn chuyển hộ khẩu khỏi nhà ta? Muốn chuyển đến nhà họ Đường sao? Tuyệt đối không được! Ta nói cho ngươi biết, trừ khi ta chết đi, nếu không thì tuyệt đối không thể được!"
"Tạ Băng Diễm, ta nợ ngươi cái gì?" Sắc mặt Hứa Mặc hiện lên vẻ tức giận.
Tạ Băng Diễm tức giận nói: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái nhà này! Ta nói cho ngươi biết, cho dù là những người khác đồng ý đi chăng nữa, ta cũng sẽ không đồng ý!"
Những lời bà ta nói đã làm cho Hứa Mặc tức giận, lập tức đứng lên nói: "Tạ Băng Diễm, từ lúc ta bắt đầu đến nhà họ Hứa đến nay, ngươi vẫn luôn chán ghét ta! Trước kia ta có thể nhịn ngươi, nhưng mà hiện tại ta tuyệt đối sẽ không nhịn ngươi nữa, ta nói cho ngươi biết, ngươi đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!"
Tạ Băng Diễm nghe xong, càng thêm tức giận: "Tuyệt đối không được! Ngươi từ bỏ cái suy nghĩ đó đi! Để ngươi đến ở nhà họ Đường? Ta nói cho ngươi, trừ khi ta chết nếu không ngươi đừng hòng đi!"
Hứa Mặc nghe xong, ngón tay run rẩy chỉ vào bà ta tức giận nói: "Ta chưa bao giờ thấy loại người giống như ngươi! Tạ Băng Diễm, người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, tại sao ngươi cứ luôn đối đầu với ta? Ta đã làm gì có lỗi với ngươi sao?”
Sắc mặt Tạ Băng Diễm tái đi, không nói gì.
"Từ lúc ta còn nhỏ. . " Hứa Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: "Ngươi đừng nghĩ là ta không biết, Tạ Băng Diễm! Ta biết tất cả mọi chuyện mà ngươi từng làm, cũng biết tất cả những suy nghĩ bẩn thỉu của ngươi! Bởi vì ta đã từng gọi ngươi là mẹ cho nên mới không muốn vạch trần ngươi nhưng mà ngươi cũng đừng nghĩ ta chỉ là con rối mặc người sai khiến!" "Hứa Mặc, ngươi nghe lời mẹ đi! Đừng có chuyển ra ngoài!" Hứa Uyển Đình vội vàng khóc nói, trên mặt đã đẫm nước mắt.
Hứa Mặc lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm chị ta: "Hứa Uyển Đình, lúc đó ngươi đuổi ta ra khỏi cao ốc Davina, ta đã biết ngươi đang tính toán cái gì rồi! Bẩn thỉu, dơ bẩn, hèn hạ, vô liêm sỉ! Ta không muốn vạch trần ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta không biết!"
Hứa Uyển Đình ngây ngẩn cả người, nước mắt lại tuôn ra không ngừng.
"Còn có ngươi Hứa Tuyết Tuệ, ngươi nhìn như khóc rất đau lòng, nhưng mà ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang khóc cái gì sao? Những chuyện hèn hạ vô liêm sỉ này, đến ta còn phải xấu hổ thay các ngươi đấy! Các ngươi là chị gái của ta? Ta khinh! Các ngươi cũng xứng sao?" Hứa Mặc lại mắng to lân nữa, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh.
"Hôm nay ta đến là muốn thông báo cho các ngươi, ta muốn chuyển hộ khẩu, không phải là mong muốn sự đồng ý của các ngươi! Ta là đến là để nói cho các ngươi biết, ta nhất định phải chuyển ra ngoài!"
Hứa Đức Minh cũng nổi nóng, tức giận nói: "Ngươi có thể chuyển đi đâu chứ? Hứa Mặc, hôm nay ngươi thật sự rất quá đáng! Ai ngươi cũng lôi ra mắng, bọn họ có lỗi gì với ngươi chứ?"
"Hừ, bọn họ quả thật đã làm chuyện có lỗi với ta!" Hứa Mặc lạnh lùng nói: "Các ngươi đồng ý cho ta chuyển đi, ta còn có thể nói chuyện nhẹ nhàng với các ngươi, nhưng ngay cả Quan Thế Âm Bồ Tát cũng có lúc phải tức giận, đến lúc đó thì các ngươi đừng có mà hối hận!"
"Ta hối hận cái gì? Tại sao ta lại phải hối hận chứ? Hứa Mặc, tên bất hiếu không xem ai ra gì nhà ngươi, ngươi đợi ta chết đi đã rồi muốn làm gì đó thì làm!" Tạ Băng Diễm tức giận nhìn hắn.
Hứa Mặc nhìn bà ta: "Tạ Băng Diễm, ngươi còn muốn bức ta đến mức nào nữa? Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Chuyện thành ra như vậy ngươi còn chưa hài lòng sao? Mười tám năm, còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn ta làm cái gì nữa thì ngươi mới hài lòng đây chứ?"