Chương 175: Hóa ra hắn đã biết từ lâu! (1)
Chương 175: Hóa ra hắn đã biết từ lâu! (1)Chương 175: Hóa ra hắn đã biết từ lâu! (1)
"Ngươi nhất định tò mò tại sao bà ta lại làm như thế?" Hứa Mặc cười nói: "Theo lẽ thường mà nói, hổ dữ không ăn thịt con, đẻ sáu đứa con gái mới có được một đứa con trai, cũng không cần phải làm như vậy! Nhưng mà chuyện này, lại không phải theo lẽ thường!"
Hứa Đức Minh sững người, lập tức nhìn chằm chằm Tạ Băng Diễm: "Tạ Băng Diễm ngươi nói cho ta biết, tại sao lại như vậy? Mười tám năm trước, tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Tạ Băng Diễm không nói gì, ngồi xuống ghế sô pha, nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm.
Nhưng cánh tay lại đang không ngừng run rẩy!
Hứa Mặc nhìn bà ta, cũng không muốn nhiều lời, lấy tài liệu ra hiệu cho bọn họ: "Có thể ký tên rồi! Đừng làm mọi người thêm khó xử nữa!"
Tạ Băng Diễm nghe vậy, nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi biết tất cả mọi chuyện? Từ lúc nào mà ngươi biết những chuyện này?"
"Rất lâu, rất lâu, rất lâu về trước!" Hứa Mặc nói.
"Vậy lúc ngươi...' Tạ Băng Diễm muốn hỏi tiếp nhưng mà câu hỏi đến miệng rồi lại như bị nghẹn lại.
"Lúc ta đến nhà họ Hứa đúng không? Bốn năm trước vừa mới đến nhà họ Hứa?" Hứa Mặc bỗng nhiên cười nói, có chút châm chọc: "Cảm thấy rất buồn cười đúng không? Ngươi đều đã thấy tất cả rồi đúng không! Ta giống như một thằng hề vụng về, muốn lấy thứ không thuộc về mình, ta đã từng liều mạng đi giành lấy, mong muốn có được tất cả! Oh, tình thương của mẹ, sự yêu thương của mẹ! Tình cảm thiêng liêng tốt đẹp nhất trên đời! Đã rất nhiều lần ta mơ thấy mình có được những thứ này!"
Hứa Mặc vừa nói vừa cười, chứa đầy sự châm chọc: "Nhưng mà không có! Tạ Băng Diễm, cái gì cũng không có! Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi! Cho dù ta biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn muốn có được một chút hy vọng, nhưng mà cho tới bây giờ đều không có!"
"Bây giờ ta, chỉ hy vọng ngươi chết sớm một chút!"
Toàn thân Tạ Băng Diễm run lên, trong mắt không thể tin nổi.
Có lẽ bà ta không hiểu vì sao Hứa Mặc lại biết, cũng có thể là sợ hãi vì âm mưu bị vạch trần, bàn tay cầm tách trà có chút không vững, lắc mạnh khiến trà đổ ra ngoài.
Bà ta vội vàng đặt tách trà lên bàn.
"Tạ Băng Diễm, nói ta biết vì sao đi?"
Hứa Đức Minh nhìn chằm chằm vào bà ta, phẫn hận gào lên.
Rõ ràng đám người Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ khó mà tin được chuyện này, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Tạ Băng Diễm, không thể tin nổi bà ta lại vứt bỏ con trai ruột.
Nhà họ Hứa rất giàu có, không phải gia đình bình thường, trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc, làm gì có chuyện không nuôi nổi ai.
Hồi tưởng lại, bốn năm trước lúc tìm thấy Hứa Mặc, là do sở cảnh sát thông báo, ngay tại trại trẻ mồ côi Thành Đông, cách nhà họ Hứa không quá xa.
Chắc hẳn mười bốn năm qua, Tạ Băng Diễm biết tỏng Hứa Mặc đang ở đâu, chỉ có điều không muốn đón hắn trở vê mà thôi. Về phần vì sao sau này bà ta lại bằng lòng đón hắn về cũng khiến người ta khó mà lý giải được, giống như lý do tại sao bà ta lại bỏ rơi con ruột của mình.
"Dù ngươi có nói cái gì, cũng không thể chuyển hộ khẩu!" Rõ ràng Tạ Băng Diễm không muốn giải thích chuyện này, bà ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Hứa Mặc.
"Ngươi nhất quyết phải để mọi người xấu mặt đúng không?" Hứa Mặc cả giận nói.
"Ta là mẹ ngươi, đời này không đổi được đâu, ngươi cũng đừng hòng đổi! Còn chuyện khác... Ta chẳng có gì để nói!" Hiển nhiên Tạ Băng Diễm không muốn dông dài với Hứa Mặc, bà ta lập tức đứng dậy đi về phía phòng mình.
"Tạ Băng Diễm!" Hứa Đức Minh giận dữ.
Thế nhưng Tạ Băng Diễm chẳng buồn quay đầu lại, nhanh chóng trở về phòng.
Hứa Mặc không ngờ sẽ có kết quả như vậy, trong lòng nhất thời tức giận gần chết, không nghĩ tới Tạ Băng Diễm lại ngu dốt mất khôn như vậy.
Hắn lập tức quay đầu nhìn Hứa Đức Minh.
Trong lòng Hứa Đức Minh bực bội, thấy không gọi được Tạ Băng Diễm, ông ta quay đầu nói: "Hứa Mặc, ta cũng kiên quyết không đồng ý chuyện này! Ngươi đừng nghĩ đến nữa! Ngươi là con trai nhà họ Hứa, không ai có thể thay đổi được điều này!"
"Hal”
Hứa Mặc nhất thời giận dữ, không nhịn được nữa, trực tiếp đá tung cái bàn.
"Râm!"
"Ta lịch sự tới đây bàn chuyện với các ngươi, đừng có cho mặt mũi lại không thèm! Mỗi một chuyện các ngươi làm còn chưa đủ rõ ràng sao, ngại nghiền ép ta chưa đủ à?" Hứa Mặc giận dữ gào lên: "Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không để ta yên, các ngươi cũng đừng ai mong được yên!"
Hứa Đức Minh nhìn cái bàn nằm ngã ngửa, ông ta có chút giật mình, cả giận nói: "Nếu là chuyện Tạ Băng Diễm gây ra, chúng ta sẽ tìm cách cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, nhưng duy chỉ có chuyện này là không được!"
Nói xong, Hứa Đức Minh cũng mặc kệ hắn, đi vê phía phòng của mình.
Hứa Mặc nhất thời nổi giận, vung tay lên: "Đập hết cho tal"
Mấy người Đường Lỗi và Cố Hoán Khê sững sờ: "Đập?"
"Đập đi!" Hứa Mặc phẫn nộ.