Chương 195: “Thật sao? Rất ưu tú?” (1)
Chương 195: “Thật sao? Rất ưu tú?” (1)Chương 195: “Thật sao? Rất ưu tú?” (1)
Hứa Mặc đều đem đa phân số tiên hắn có trong tay đều đầu tư ra bên ngoài.
Hứa Mặc lựa chọn đầu tư dài hạn, đầu tư ngắn hạn và đầu tư trung hạn. Hắn đều đầu tư tất cả.
Sau khi Hứa Mặc và bọn Đường Lỗi hết bận rộn, bọn hắn vẫn cố gắng về trưởng để tham dự tiết học, tranh thủ để không bị bỏ lỡ chương trình học.
"Hứa Mặc, ta thấy ngươi và cô gái Lưu Nhã có quan hệ không tệ. Gần đây cô ta có phải thường xuyên đến tìm ngươi đúng không?" Đường Lỗi dường như phát hiện ra điều gì đó khiến cậu ấy cười cợt vào buổi trưa khi bọn họ đang cùng nhau ăn trưa.
Hứa Mặc liếc cậu ấy một cái: 'Ngươi đừng nghĩ đến những điều vớ vẩn!"
"Cô gái tên Lưu Nhã này khá nổi tiếng. Cô ta rất xinh đẹp và có khá nhiều người đang theo đuổi! Lưu Nhã có lẽ quan tâm đến ngươi bằng không cô ta cũng không thể thường xuyên đến tìm ngươi!" Đường Lỗi nói cười.
Hứa Mặc không giải thích.
Người con gái tên là Lưu Nhã, cô ta cũng là sinh viên năm nhất. Lưu Nhã thực sự rất xinh xắn, thân hình cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp, tóc dài bay phấp phới.
Hứa Mặc đã quen Lưu Nhã trong một câu lạc bộ. Có lẽ cô ta đã nghe nói về những việc mà Hứa Mặc đã làm bên ngoài nên vì vậy thỉnh thoảng cô ta lại đến tìm hắn.
Hứa Mặc không quan tâm đến Lưu Nhã một chút nào. Hắn đã từng tồn tại dưới dạng linh hồn suốt hai mươi năm nên đã trải qua nhiều điều hơn nhiều so với người bình thường. Chính vì như thế hắn không còn là một thiếu niên nhiệt huyết nữa.
Bây giờ, ngoài trừ tiền và quyền lực thì Hứa Mặc không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
"Đường Lỗi, ngươi nghĩ có khả năng tiệm trang sức Phượng Tường có thể đã trộn lẫn hàng giả bên trong hàng thật không?" Hứa Mặc hỏi Đường Lỗi.
"Hàng giả?" Đường Lỗi ngạc nhiên.
"Có một số sản phẩm bán rất tốt nhưng độ tinh khiết của vàng không đủ! Ta cần liệt kê một số sản phẩm để xem liệu có thể tìm một cơ quan kiểm tra hay không!"
Đường Lỗi không biết nên cười hay khóc: "Hứa Mặc... Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?"
"Đương nhiên là ta muốn làm như thết" Hứa Mặc nói.
"Thực ra ta không đồng tình với việc làm của ngươi! Ngay cả khi bọn họ không tốt thì chúng ta chỉ cần tránh xa bọn họ. Ngươi tại sao phải làm việc trở nên tồi tệ như vậy?" Đường Lỗi thở dài.
"Ngươi không hiểu được đâu!" Hứa Mặc nói.
"Được, ta không hiểu! Nhưng nếu ngươi muốn làm thì ta sẽ không ngăn cản! Chỉ cần ngươi không tạo ra rắc rối lớn là được!" Đường Lỗi nhún vai.
Hứa Mặc gật đầu!
Đường Lỗi có tính cách khá chân thật. Cậu ấy là dân công nghệ nên bản thân cậu ấy khá nhút nhát và hướng nội. Nhưng chỉ sau vài tháng Hứa Mặc dẫn dắt Đường Lỗi, cậu ấy đã trở nên vui vẻ và tự tin hơn một chút. Trước đây, Đường Lỗi đã rất mong muốn có gia đình và người thân. Bố mẹ của cậu ấy có thể vẫn còn sống. Nhưng sau khi cậu ấy biết rằng cậu ấy bị bô mẹ bỏ rơi nên Đường Lỗi cũng không còn kỳ vọng vào bố mẹ nữa.
Thằng nhóc Đường Lỗi này như một chú trâu chăm chỉ trong nhóm của bọn họ. Cậu ấy không sợ khó khăn và rất cần mẫn. Khi làm việc, Đường Lỗi không ngại khó mệt, kiến thức cơ bản của cậu ấy rất vững chắc. Đường Lỗi là một người kiên nhẫn và suốt đời kiên nhẫn, không bao giờ lạc hướng.
Nếu không, sau khi Hứa Mặc qua đời ở kiếp trước, cậu ấy không thể đạt được kết quả tốt.
Thấy Đường Lỗi không ngăn cản hắn, Hứa Mặc một bên ăn cơm, một bên thì tính toán một số chuyện.
Một lúc sau, một cô gái trẻ đột nhiên mang theo đồ ăn đi qua, ngồi xuống trước mặt Hứa Mặc.
Hứa Mặc và Đường Lỗi lập tức nhìn thoáng qua, nhăn mày.
Buổi học kết thúc hôm nay, bọn hắn đang ăn cơm ở tiệm cơm ở trong trường. Hiện tại là thời điểm ăn cơm nên nơi này ngày càng đông người hơn.
Cô gái trẻ này có thân hình nhỏ nhắn, mái tóc dài và da trắng mịn, có thể coi là một nữ thần, đẹp đến khó tin.
Cô ta là cô sáu của nhà họ Hứa, Hứa Nguyệt Thiền!
"Lưu Nhất Ngôi đây đi!"
Sau khi Hứa Nguyệt Thiền ngồi xuống, cô ta gọi một cô gái xinh đẹp khác.
Cô gái này còn khá trẻ, khuôn mặt trái xoan, thân hình cao ráo, khi nhìn thấy Hứa Mặc và Đường Lỗi thì ánh mắt cô ta sáng lên và ngồi xuống bên cạnh Hứa Mặc.
"Xin chào, Hứa Mặc, bạn học Đường!" Cô gái có khuôn mặt trái xoan nói với nụ cười nhẹ.
Hứa Mặc và Đường Lỗi nhận ra cô ta. Cô gái này tên là Lưu Nhã, cũng là một thành viên trong câu lạc bộ mà Hứa Mặc tham gia, và bọn họ đã trò chuyện với nhau vài lần.
Hoá ra là Lưu Nhã và Hứa Nguyệt Thiền quen biết nhau.
Hứa Mặc và Đường Lỗi không biết ý định của Hứa Nguyệt Thiền là gì. Bọn hắn nhìn nhau một cái rồi cầm lấy hộp cơm và chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hứa Nguyệt Thiền lại cười: "Ngươi không chào đón ta sao? Gặp mặt cũng không được à?"