Chương 242: "Không dám nhớ lại chuyện cũ!" (2)
Chương 242: "Không dám nhớ lại chuyện cũ!" (2)Chương 242: "Không dám nhớ lại chuyện cũ!" (2)
Hứa Mặc sững lại một chút, lập tức cười: "Chuyện đã qua rồi không dám nhớ lại nữa đâu!”
"Lúc đó chúng ta cũng khá can đảm, nhìn thấy người chết cũng không sợ, nói khóc là khóc, giả cũng khóc được!" Lý Bán Trang cười, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện: "Ta còn nhớ có mấy lần, sau khi khóc xong chân bị mỏi, đứng dậy thì bị trật chân, đều là nhờ ngươi cõng ta về!"
"Không phải Hoán Khê cũng cõng ngươi về sao?" Hứa Mặc nói.
Lý Bán Trang cười: "Có Hoán Khê chứ, nhưng phần lớn là ngươi mài! Ngươi dẫn chúng ta chạy đông chạy tây, nếu không nhờ vậy, trước đây chúng ta đã chẳng có tiền tiêu vặt, có thể còn không được đến trường luôn rồi!"
Hứa Mặc cười: "Ngươi còn nhớ có lần, chúng ta đi chợ đêm bày hàng rong ra bán không? Bị người ta đuổi chạy tận mấy con phốt"
"Haha! Tất nhiên ta nhớ, lúc đó đồ của ta đều rơi hết sạch! Dù chỉ là đồ chơi nhỏ nhưng cũng mất khá nhiều tiền! Lần nào nói đến chuyện đó Hoán Khê cũng rưng rưng nước mắt, còn là khóc rất lâu luôn, đó là toàn bộ tài sản của cô ấy!"
Lý Bán Trang cười nói, mắt long lanh nước: "Nhưng lúc đó chúng ta vẫn rất vui, khóc xong rồi lại đi ăn đồ nướng”
"Đúng vậy! Lúc đó chúng ta rất vui!" Hứa Mặc gật đầu.
Lúc đó họ còn cảm thấy khóc tang là việc rất thú vị, nên dù là ở cạnh người chết cũng không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là khóc tang có tỷ lệ kiếm được tiền rất cao, thường khóc một ngày đã kiếm được hơn ba trăm tệ, còn được ăn uống miễn phí, nếu may mắn, chủ nhà còn cho một ít kẹo và đồ ăn vặt mang vê, đơn giản mà rất vui.
Sau khi khóc thuê xong, trên đường về họ thường mua một ít đồ nướng để ăn, sau đó lại tung tăng trở về trại trẻ mồ côi.
Họ đều là trẻ mồ côi, cũng không cần mặt mũi để làm gì, nên chỉ có thể làm những việc này. Lúc đó họ thật sự như những con gián không thể đánh bại, sống điên cuồng.
Còn về việc đấu trí đấu dũng với quản lý đô thị thì càng thú vị hơn, có lúc quản lý đô thị cũng không đuổi kịp hắn và Đường Lỗi, bọn họ như một luồng khói mà chạy thoát mất.
Nhớ lại những chuyện này không khỏi khiến người ta mỉm cười, hắn cười nhạo nói: "Còn nhớ có lần ngươi và Hoán Khê gặp mấy con chó hoang và bị dọa cho khóc không?"
Lý Bán Trang cũng bật cười, nói: "Nhớ chứ! Nhưng ta còn nhớ có lần mấy tên lưu manh bắt nạt chúng ta, muốn trêu chọc chúng ta, ngươi và Đường Lỗi chạy đến đánh nhau với bọn chúng, Đường Lỗi bị đánh tới chảy máu đầu, mặt cũng bị cào xước! Lần đó đánh nhau dữ quá, viện trưởng còn mắng chúng tai"
".." Hứa Mặc cười ra tiếng: "Haha, sau này sẽ không còn như vậy nữa! Chắc là sẽ không còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa!"
"Đúng vậy! Sẽ không nữal" Lý Bán Trang gật đầu, ánh mắt lấp lánh.
Đường Lỗi đã tìm thấy gia đình và bố mẹ ruột của cậu ấy, mặc dù cậu ấy không thích. Hứa Mặc cũng đã tìm thấy, chỉ là xuất hiện quá nhiều chuyện. Bố mẹ của Lý Bán Trang đã sớm qua đời, cô ấy cũng không có anh chị em, từ nhỏ đến lớn đều là một mình, trải qua cảnh sống chết chia ly.
Cô ấy đã từng chứng kiến cảnh bố mẹ qua đời, vì vậy càng thêm trân trọng mối quan hệ giữa họ hơn bất cứ ai.
Cô gái này gần đây cũng rất nỗ lực, so với dịch vụ xe đạp công cộng, có vẻ như cô ấy thích lĩnh vực mua sắm trực tuyến hơn, nếu cần phải làm thêm giờ, cô ấy cũng đồng ý không chút do dự nào.
Gần đây Lý Bán Trang cũng đang cật lực học các sách về vận hành thị trường, cô ấy muốn học lĩnh vực này, cố gắng để bản thân trưởng thành hơn, giúp Hứa Mặc phát triển doanh nghiệp.
Họ đều là trẻ mồ côi, không có ai để dựa dẫm, chỉ có thể dựa vào nhaul
Nỗ lực của cô ấy, đương nhiên Hứa Mặc thấy rất rõ. Cô gái này trước đây khá nhút nhát và sợ bóng tối, hễ thấy bóng tối là khóc òa lên.
Vậy mà sau đó, dù nhìn thấy người chết cũng không sợ, cũng xem như đã được rèn luyện rồi.
Lý Bán Trang, vẫn còn rất nhiều lĩnh vực để trưởng thành.
Trong thời gian gần đây, Hứa Tuyết Tuệ đều đi dạy ở trên lớp. Chị ta cũng nghe nói về việc Hứa Mặc đã bán tháo công ty xe đạp Little Monster.
Mấy ngày trước, Hứa Phán Đễ còn nói rằng Hứa Mặc đã từng gặp bọn họ ở trường và Tạ Băng Diễm đã nói ra rất nhiều lời uy hiếp, đe dọa Hứa Mặc rằng nếu hắn cứ tiếp tục với dự án đó thì hắn sẽ phá sản.
Thậm chí bà ta còn lấy nhà họ Hứa và nhà họ Tạ ra để đe doạ Hứa Mặc.
Hứa Tuyết Tuệ trước đây không biết về những việc này. Hiện tại chị ta nghe được chuyện đó từ Hứa Phán Đễ, chị ta chỉ cảm đến cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hứa Tuyết Tuệ đã tìm Hứa Uyển Đình để hỏi thăm sự việc lần đó, Hứa Uyển Đình chỉ gật đầu mà không phủ nhận việc này.