Chương 272: Bà ta làm hắn buồn nôn, hắn cũng làm bà ta buồn nôn (2)
Chương 272: Bà ta làm hắn buồn nôn, hắn cũng làm bà ta buồn nôn (2)Chương 272: Bà ta làm hắn buồn nôn, hắn cũng làm bà ta buồn nôn (2)
Bà ta đụng vào hắn, hắn xúc lại bà ta.
Cho mà không trả lại thì thật là vô lễ.
Càng huống hồ chơi đùa Hứa Đức Mình rất vui, bây giờ ông ta vô cùng bối rối và sợ hãi Hứa Uyển Đình và Tạ Băng Diễm biết chuyện.
Hứa Mặc vừa mới sai người chụp ảnh Hứa Đức Minh, không cần nghĩ cũng biết Hứa Uyển Đình chắc chắn sẽ nhận được tin tức trong thời gian ngắn nhất.
Khi Hứa Mặc đi tới, Hứa Đức Minh khá ngượng ngùng, dường như không ngờ rằng bốn người Hứa Mặc đang ăn ở đây.
Hứa Mặc tất nhiên vẫn không để ý tới ông ta, sau khi nhìn mấy lần thì ngồi ăn với bọn Đường Lỗi ở phía bên kia.
Cô gái yếu đuối kia tên là Lục Hồng Loan, chính là con gái riêng của Hứa Đức Minh, năm nay mới mười bốn.
Sở dĩ cơ thể cô ấy gầy yếu như vậy là vì mắc bệnh tim bẩm sinh.
Hứa Đức Minh và người đàn bà tên Lục Hương Như này đã yêu nhau rất nhiều năm rồi mới chia tay, hai người cũng không phải gặp dịp thì chơi, hơn nữa cũng có chút tình cảm.
Đương nhiên, Hứa Đức Minh không chỉ có một tình nhân, ông ta còn có một người khác, chẳng qua là đã chia tay nhiều năm rồi.
Trùng hợp Hứa Mặc biết nơi người tình nhân đó ở.
Bây giờ, Hứa Uyển Đình đã biết, đoán rằng Tạ Băng Diễm cũng sẽ biết.
Cho dù Tạ Băng Diễm không biết cũng không thành vấn đề, sau này Hứa Mặc chắc chắn sẽ để bà ta biết.
Hắn rất thích xem kịch hay.
"Hồng Loan, đây là anh trai ngươi, Hứa Mặc, ngươi đến chào hỏi hắn đi!" Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc ăn bên kia, trên mặt thoáng hiện lên sự ngượng ngùng.
Nhưng mà ông ta nghĩ kỹ, vẫn lên tiếng bảo con gái riêng.
Thể chất của Lục Hồng Loan cực kỳ yếu, tuy đã mười bốn tuổi nhưng thoạt trông chẳng khác nào đứa nhóc mười hai tuổi, mong manh yếu đuối, tựa như chỉ cần một ngọn gió sẽ thổi bay cô ấy.
Mỗi lần tình nhân Lục Hương Như tìm tới là muốn xin Hứa Đức Minh cho một chút tiền điều dưỡng cơ thể cho Lục Hồng Loan, đứa nhóc này mắc bệnh tim bẩm sinh nên luôn khiến Lục Lương Như sầu lo.
"Hả, vậy, ta đi đây...' Lục Hồng Loan trông rất ngoan ngoãn, chần chừ một lát rồi thẹn thùng gật đầu.
"Đi đi! Qua chào hỏi hắn một tiếng, anh Hứa Mặc của ngươi hiện là tổng giám đốc của một công ty, sau này rất nhiều chỗ có thể dựa vào hắn!" Hứa Đức Minh thấy con gái riêng ngoan ngoãn như vậy thì không khỏi vui vẻ nên vô cùng dịu dàng nói.
Lục Hồng Loan nghe lời, đứng dậy đi tới chỗ Hứa Mặc.
Gò má cô ấy ửng đỏ trông rất thẹn thùng, hơi nhát gan chút, gân như là đi một bước quay đầu ba lần, nhìn Hứa Đức Minh, rôi quay sang nhìn mẹ mình Lục Hương Như. Lục Hương Như nhìn cô ấy gật đầu, khích lệ cô ấy đi qua.
"Hứa Mặc này... Lục Hương Như thắc mắc.
Hứa Đức Minh thở dài đáp: "Đây là đứa con trai mất tích của ta, năm năm trước mới tìm về được, gần đầy quan hệ với nhà ta rất căng thẳng!"
Lục Hương Như sợ run, nói: "Ta đã thấy hắn trong sách, là người rất có tài!"
"Đúng vậy!" Hứa Đức Minh liếc mắt nhìn sang bên kia, lòng thâm vui mừng. ...
Hứa Mặc không có ác cảm gì với Lục Hồng Loan, đời trước hai người không có tiếp xúc gì, sau khi Hứa Mặc qua đời mới biết được sự tồn tại của cô ấy.
Khi đó, sau khi Lục Hương Như tìm tới cửa đòi tiền chữa bệnh tim cho cô ấy, nhưng mà chữa không hết, khoảng chừng đến năm mười bảy tuổi thì chết sớm.
Sau khi cô ấy qua đời, tâm trạng Hứa Đức Minh sa sút và hối hận một khoảng thời gian, thế là bị Tạ Băng Diễm tóm được điểm yếu, hai người cãi nhau một trận um trời.
Bây giờ hắn gặp Lục Hồng Loan ở đây lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Trong kế hoạch của Hứa Mặc, Lục Hương Như và Lục Hồng Loan là vũ khí rất tốt, dùng đúng chỗ sẽ có sức công phá không tưởng.
Vậy nên, hắn không để bụng đối xử với Lục Hồng Loan tốt một chút.
"Anh, anh Hứa Mặc, ta, ta là Lục Hồng Loan...' Cô gái nhỏ không nén nổi sự yếu ớt, vẻ mặt đây khiếp sợ, dáng vẻ chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Nói xong câu này, gò má ửng hồng tái nhợt hơn phân nửa, đôi mắt to đảo quanh, có thể nhận ra được cô ấy rất ngoan ngoan nghe lời.
Hứa Mặc gật đầu cười nói: "Tốt lắm! Ta là anh trai ngươi, sau này nếu có gì cần thì tới tìm ta! Không cần khách khít"
Hứa Mặc đưa tay sờ đầu cô ấy.
"Cảm, cảm ơn anh Hứa Mặc!" Lục Hồng Loan ngại ngùng đáp lời, mỉm cười ngọt ngào rồi mới quay trở về.
Hứa Đức Minh ở bên kia nhìn sang không khỏi thấy bất ngờ.
Phải biết rằng khoảng thời gian này Hứa Mặc chẳng thèm nể nang ai.
Cho dù là ai qua tìm hắn đều bị hắn mắng, đến cả Hứa Sơ Ảnh và Hứa Nguyệt Thiền hắn cũng không bỏ qua.
Nhưng mà bây giờ hắn lại tiếp nhận Lục Hồng Loan sao?
Lòng Hứa Đức Minh đầy vui vẻ.