Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 283 - Chương 283: Ngươi Là Con Mụ Điên! (2)

Chương 283: Ngươi là con mụ điên! (2) Chương 283: Ngươi là con mụ điên! (2)Chương 283: Ngươi là con mụ điên! (2)

Sau đó, Tạ Băng Diễm vẫn không rời khỏi nhà.

Bà ta vẫn ở trong biệt thự nhà họ Hứa.

Hứa Đức Minh không dám về nhà vì trong nhà gần như đã bị Tạ Băng Diễm đập nát hết, cả phòng khách lẫn phòng ngủ đều như vậy. Nghe người ta nói, sau khi bà ta trở về nhà vẫn tiếp tục đập phá đồ lung tung.

Hứa Đức Minh cũng không thèm để ý đến bà ta nên đã dọn văn phòng, ở lại công ty tiếp tục làm việc, quyết định không gặp mặt bà ta.

Tuy nhiên, ngay sau đó, thành phố Hạ Hải đã chào đón một vị khách.

Người này từ thủ đô bay tới rồi trực tiếp tìm thấy Hứa Đức Minh.

Hứa Đức Minh nhìn thoáng qua, sửng sốt một lúc rồi vẫn bảo người pha trà cho ông ta với khuôn mặt tái mét.

"Chuyện này là do ta không đúng! Tuy vậy, bà ấy cũng không có thiệt thòi cái gì cả. Nhà bị bà ấy đập phá không chừa thứ gì hết! Hứa Mặc đã bị bà ấy biến thành cái dạng gì? Bà ấy bây giờ đã điên thật rồi!" Hứa Đức Minh đối mặt với người kia, cả giận nói: "Cái này không trách ta được!"

Người kia là một người đàn ông trung niên mặc trang phục quân đội, lớn hơn Hứa Đức Minh mấy tuổi. Sau khi nghe ông ta nói xong, người này hơi cau mày, nhẹ nhàng cầm tách trà lên thưởng thức.

"Bây giờ ngươi muốn làm thế nào?"

"Ta có thể làm thế nào đây? Nhà đã biến thành bãi chiến trường, công ty cũng chẳng khá khẩm hơn là bao! Bà ấy đã làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty! Hơn nữa, chuyện của Hứa Mặc đã trở nên không thể kiểm soát được rồi!" Hứa Đức Minh cả giận, lên án nói: "Tạ Băng Diễm, bà ấy tàn nhẫn đến mức còn hành hạ chính đứa con trai ruột của mình! Ta đã nói với bà ấy rồi, hổ dữ không ăn thịt con, bà ấy dù có độc ác đến mức nào đi nữa thì cũng không nên đối xử với Hứa Mặc như vậy!"

Người đến là anh trai thứ hai của Tạ Băng Diễm, Tạ Chấn. Ông ta mặc quân phục đầy uy nghiêm và chính trực, trên vai mang bốn ngôi sao.

Lần này, ông ta nghe được chuyện của nhà họ Hứa mới đặc biệt đến đây một chuyến.

"Hứa Mặc? Sao chưa về nhà họ Hứa bao giờ? Ta chưa từng gặp hắn sao?" Tạ Chấn liếc ông ta một cái.

Nói đến đây, Hứa Đức Minh cảm thấy có chút chột dạ, nói: "Chưa về! Chúng ta chưa từng mang hắn vê nhà họ Tạ. Không, phải là Tạ Băng Diễm không mang hắn về mới đúng!"

"Vì sao lại không mang hắn về ra mắt chúng ta?" Tạ Chấn hỏi.

"Cái này... Hứa Đức Minh do dự một chút nói: 'Chuyện này không thể trách ta được, đều là lỗi của Tạ Băng Diễm. Bà ấy không muốn công khai ra bên ngoài nên rất nhiều người không biết thân phận của Hứa Mặc. Đến mười bốn tuổi, hắn mới được tìm về!"

"Như thế sao?" Tạ Chấn cau mày.

"Bà ấy vẫn luôn giày vò hắn, chưa bao giờ buông tha hắn cả! Chẳng những không buông tha cho hắn mà còn không buông tha cho ta!" Hứa Đức Minh rõ ràng càng nói càng giận: "Ngươi cũng nhìn thấy Tạ Băng Diễm bây giờ biến thành cái dạng gì rôi đúng không? Bà ấy đã hoàn toàn biến thành người điên rồi!"

"Điên thì thế nào? Còn không phải do ngươi sao?" Tạ Chấn nhìn chằm chằm vào ông ta. "Cái này..." Kỳ thật, Hứa Đức Minh có chút e ngại nhà họ Tạ, không dám phản bác.

"Tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng giải quyết chuyện này đi! Đừng kéo dài nữa. Bất kể thế nào, bồ nhí vẫn là bồ nhí, con riêng vẫn là con riêng! Ngươi muốn cho đứa con hoang ấy một danh phận? Không thể nào! Trừ phi ngươi muốn nhà họ Tạ trở mặt với nhà họ Hứa!" Tạ Chấn lạnh lùng nói.

Hứa Đức Minh nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Ta làm sai, ta nhận! Nhưng đứa bé đó sinh ra đã bị bệnh tim, ta không thể nào ruồng bỏ nó được!"

"Đó là chuyện của ngươi! Là con trai thứ hai nhà họ Hứa, ngươi phải biết là nên xử lý như thế nào!" Tạ Chấn nóng nảy nói: "Còn Hứa Mặc, ta sẽ vê thủ đô, ngươi gọi hắn tới gặp ta!"

"Bây giờ hắn không còn nghe lời ta nói nữa rồi!" Hứa Đức Minh nói.

"Hắn đã phải chịu khổ nhiều như thế nào nào mới có thể làm loạn đến mức này?" Tạ Chấn lạnh lùng hỏi.

Hứa Đức Minh nói: "Rất rất nhiều, chúng ta đã nghe qua rất nhiều những khó khăn mà hắn phải chịu ở bên ngoài. Hắn lớn lên trong trại trẻ mồ côi, uống nước mưa khi khát, có đôi khi phải tìm thức ăn ở bãi rác khi đói! Vì kiếm tiền tiêu vặt, hắn còn đi ra ngoài ăn xin, khóc tang, làm đủ mọi việc!"

Tạ Chấn im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đương nhiên không chỉ có thế này, mà ngay cả đến khi hắn được chúng ta đón về, hắn lại càng phải chịu nhiều đau khổ hơn! Đứa nhỏ này bây giờ hoàn toàn không muốn tha thứ cho chúng ta!" Hứa Đức Minh nói.

"Đó là đáng đời các ngươi!" Tạ Chấn không kiên nhẫn nói: "Ngươi bảo hắn tới gặp ta, ta phải nói chuyện đàng hoàng với hắn!"
Bình Luận (0)
Comment