Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 292: “Thiên Tài Marketing” (1)

Chương 292: “Thiên tài Marketing” (1) Chương 292: “Thiên tài Marketing” (1)Chương 292: “Thiên tài Marketing” (1)

"Ngươi không biết bây giờ có bao nhiêu người sẵn sàng bỏ tiền ra cho chúng ta đâu? Bất cứ lúc nào họ cũng sẵn sàng giúp chúng ta giải quyết hết những rắc rối đó! Khác biệt duy nhất là ta có bằng lòng để họ giải quyết giúp ta hay không thôi!" Hứa Mặc nhún vai và mỉm cười.

Tạ Chấn nghe xong chỉ cảm thấy khó thở.

Nếu suy nghĩ một cách nghiêm túc, có lẽ điều này đúng. Có vẻ sự nghiệp của tên nhóc này đang tiến triển rất tốt. So với một số người trẻ tuổi, hắn thật sự là thiên tài trong số những thiên tài.

Ngay cả cậu con nuôi nọ của Tạ Băng Diễm cũng không thể sánh được với hắn.

Đừng nói là thua kém, đơn giản là chênh lệch cách nhau một trăm lẻ tám ngàn dặm mà thôi.

Nếu bây giờ hắn nói muốn có tiền, chắc chắn thật sự sẽ có người xếp hàng để đưa đến cửa cho hắn.

Tạ Chấn không nén nổi cơn đau đầu càng ngày càng nặng hơn. Hứa Mặc càng thông minh, càng mạnh mãẽ thì mối ân oán này càng khó giải quyết.

E rằng nhất định Tạ Băng Diễm sẽ không nhận được kết cục tốt.

"Chúng ta không thể để Tạ Băng Diễm xảy ra chuyện gì, ắt hẳn ngươi biết, hoặc hiểu rồi chứ?" Sau khi suy nghĩ một lát, Tạ Chấn vẫn nghiêm túc nói.

"Hiểu rồi! Không phải chỉ là khiêu chiến với nhà họ Tạ sao? Ta hiểu rất rõ!"

".." Tạ Chấn nhìn chằm chằm hắn: "Vậy thì tốt!"

Cuộc nói chuyện với Tạ Chấn tan rã trong không vui, hai người vốn chẳng quen biết gì và cũng không có đề tài chung.

Đối với việc Tạ Băng Diễm dọn ra khỏi nhà họ Tạ, Hứa Mặc không có gì bất ngờ, hắn chỉ cần bước theo con đường mình chọn là được, bất kỳ kẻ nào cũng không thể cản bước hắn.

Rời khỏi nhà hàng, Hứa Mặc đến cửa hàng bán hoa bên cạnh mua một bó hoa và vài món đồ ăn vặt rồi đón xe đến bệnh viện một chuyến.

"Anh Hứa Mặc!"

Khi tới bệnh viện, một giọng nói vui vẻ nhí nhảnh truyền tới, Lục Hồng Loan vốn đang ngồi trên ghế dựa giải bài tập chạy tới đây, đôi má đỏ bừng vì hưng phấn.

Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, cặp mắt to tròn tràn đầy sự kích động.

"Được rồi! Gần đây có lo ăn uống gì không đó?" Hứa Mặc sờ đầu cô ấy, đặt mấy thứ lặt vặt xuống, cười nói.

"Ta có ăn nhưng bác sĩ bảo không cần ăn nhiều như vậy!" Lục Hồng Loan mừng rỡ cười đáp.

"Vậy nghe theo lời bác sĩ! Ta cho ngươi mấy món ngươi thích, ngươi ăn một lát rồi làm bài tập tiếp đi!" Hứa Mặc cười bảo.

"Cảm ơn anh Hứa Mặc!"

Lục Hồng Loan vui vẻ, lập tức cầm đồ ăn vặt lên thưởng thức.

Gần đây cô bé này đều đóng đô ở bệnh viện, mặc dù người qua kẻ lại nhiều nhưng cô ấy vẫn cố gắng hoàn thành bài tập và bài học đúng hạn, bình thường vẫn luôn rất nỗ lực học tập.

Khi rảnh rỗi Hứa Mặc sẽ tới đây thăm cô ấy, nói vài lời cổ vũ giúp cô ấy an tâm làm phẫu thuật hơn.

Có thể nhận ra, cô bé càng trở nên sáng sủa và thích cười nhiều hơn, sau khi nhà có tiền đã không còn hướng nội và u sầu như trước, mỗi lần thấy Hứa Mặc tới đây, cô ấy vô cùng vui sướng, hận không thể chạy tới ôm chầm hắn.

"Có chỗ nào không hiểu à? Có muốn ta giảng cho ngươi không?", Hứa Mặc ngồi bên cạnh cầm sách giáo khoa hỏi.

"Có ạ! Có rất nhiều, ta đang làm đề này!" Lục Hồng Loan gật đầu như giã tỏi: "Tập đề này có rất nhiêu chỗ khó hiểu, anh Hứa Mặc giảng cho ta với!"

"Được!"

Là trạng nguyên đầu vào của kỳ thi đại học và là sinh viên của đại học Thanh Bắc nên đối với đề của học sinh trung học tất nhiên là dễ như trở bàn tay, không chút khó khăn nào.

Đúng lúc Hứa Mặc đang rảnh rỗi nên dành chút thời gian giảng bài cho cô ấy.

Trong phòng bệnh còn có người khác, gần đó lại có không ít trẻ nhỏ, chúng rất ồn ào nhưng khi nghe Hứa Mặc giảng bài, chúng đều hứng trí vây quanh đây lắng nghe.

"Anh Hứa Mặc của ta là sinh viên của đại học Thanh Bắc, còn là trạng nguyên kỳ thi đại học của thành phố Hạ Hải đó! Hắn giảng bài là hay nhất!"

"Anh Hứa Mặc của ta vừa mới thi đại học xong đã bắt đầu khởi nghiệp rồi, lời được năm tỷ, đó là một số tiền rất khổng lồ đấy! Có biết về xe đạp công cộng không? Đó là do anh Hứa Mặc của ta làm đó!"

"Còn nữa, anh Hứa Mặc của ta còn có công ty khác, bây giờ hắn có rất rất nhiều tiền, ta cũng không rõ là mấy, hắn vẫn luôn là doanh nhân trẻ tuổi ưu tú của thành phố Hạ Hải và mới tham gia Đại hội Internet Thế giới về đó!"

Trong phòng bệnh, Lục Hồng Loan kiêu ngạo giới thiệu về anh trai mình.

Nghe cô ấy nói vậy, ai nấy đều giật mình.

"Sinh viên đại học Thanh Bắc? Thủ khoa đại học?"

"Đúng vậy! Thủ khoa đại học rồi thành công trúng tuyển đại học Thanh Bắc!"

"Giỏi quát Quá giỏi! Vậy mà là sinh viên đại học Thanh Bắc! Thật là tài giỏi! Vậy sau này hắn giảng bài, ta sẽ bảo con trai qua đây nghe!"

"Thủ khoa đại học thật tài giỏi! Hiếm khi thủ khoa đại học qua bệnh viện chúng ta giảng bài, đây là cơ hội hiếm có, cô bé, phiên ngươi nhờ hắn giảng bài nhiều chút!"
Bình Luận (0)
Comment