Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 304 - Chương 304: Cô Ta Quỳ Lạy Xin Tha! (2)

Chương 304: Cô ta quỳ lạy xin tha! (2) Chương 304: Cô ta quỳ lạy xin tha! (2)Chương 304: Cô ta quỳ lạy xin tha! (2)

"Cô ấy xinh như vậy, được rất nhiêu người trong trường theo đuổi, cô ấy vẫn chưa thích ai à?" Hứa Mặc hỏi.

Lý Bán Trang nghe vậy thì bưng má như bị đau răng, lầu bầu nói: "Chúng ta bận việc cả ngày, làm không biết ngày biết đêm, nào có thời gian dành cho những chuyện này? Chúng ta cũng không khỏe như trâu được như Đường Lỗi!"

"Cũng đúng!" Hứa Mặc không khỏi mỉm cười.

"Hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng chưa có gì sao? Hoán Khê nói, ngươi không công bố, cô ấy cũng không công bố đâu!" Lý Bán Trang nói, con gái với nhau thường có nhiều chuyện bí mật để nói, quan hệ giữa hai thân hơn Hứa Mặc nhiều.

"Đó là bởi vì ta còn có chuyện khác cần xử lý, vậy nên chưa có suy nghĩ ấy, các ngươi đừng học theo ta!" Hứa Mặc vội vàng nói.

"Dù sao Hoán Khê đã nói như vậy! Cô ấy vẫn chưa có gì hết!" Lý Bán Trang nghe thì bĩu môi, thái độ như thể tủi thân lắm.

"Thôi thôi! Không hỏi các ngươi mấy chuyện này nữa!" Hứa Mặc bất lặc: "Bảo mọi người chuẩn bị đi Tổ chức một buổi tiệc chúc mừng sinh nhật thật hoành tráng cho cô ấy, hai mươi tuổi, thêm một tuổi mới, trưởng thành lơn!"

"ừn"

Lý Bán Trang gật đầu.

Không thể phủ nhận, hai cô gái càng ngày càng xinh đẹp.

Đầu tiên là Cố Hoán Khê, da trắng nõn như sữa bò, tóc đen óng ả, chân dài, dáng đẹp, cô ấy hay tết tóc đuôi ngựa, căng tràn sức sống, rất thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Trong trường, cô ấy có tiếng được gọi là nữ thần, người theo đuổi đã có thể xếp thành một hàng quanh thủ đô.

Nhưng tính cách của Cố Hoán Khê khá dị, hơi lạnh lùng, cô ấy luôn giữ thái độ lạnh lùng với người lạ, chỉ có người quen mới biết tới nét dịu dàng của cô ấy.

Tính cách này liên quan tới quá khứ lớn lên của cô ấy, cô ấy không bao giờ cho người lạ bước vào thế giới nội tâm của mình, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người lạ.

Còn Lý Bán Trang, cô ấy có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt tròn, đáng yêu, luôn khiến người ta có cảm thấy cô ấy rất trẻ con.

Sau khi có tiền, cô ấy cũng học được cách làm đẹp, nước da đã trắng lại càng trắng hơn, cũng ngày càng duyên dáng yêu kiều, đến mức ba người Hứa Mặc đều yêu thương chiều chuộng cô ấy.

Lý Bán Trang cũng âm thâm hưởng thụ sự yêu thương chiều chuộng của ba người.

Hình như cô ấy... Cũng chưa có gì. Hứa Mặc dẫn theo ba người họ, cũng chỉ hi vọng ba người họ có cuộc sống hạnh phúc, không có chuyện gì xảy ra.

Lý Bán Trang thấy hắn không hỏi nữa thì trong lóe lên một tia buồn tủi, nói tới nước này rồi mà vẫn không hiểu tình cảm của Hoán Khê, cô ấy thật sự cạn lời.

Cố Hoán Khê cũng thế, không dám mở lời, như thể. .. Chỉ muốn chờ đợi bên cạnh hắn trong âm thầm. Trong cuộc sống, có rất rất nhiều chuyện đau lòng, không thể đoán trước, nếu hôm nay là một ngày tốt lành, vậy hãy cố gắng tận hưởng nó.

Những người như bọn họ, có thể theo đuổi, dám theo đuổi, không nhiều lắm, chỉ khi dùng hết sức bình sinh nắm thật chặt trong tay mới không bị thổi tan!

Lý Bán Trang giấu nỗi buồn vào sâu trong lòng, sau đó bắt đầu hào hứng chuẩn bị sinh nhật cho Cố Hoán Khê, sắp tới sinh nhật của cô rồi, là vào tháng sau.

Hứa Mặc đã nói với cô ấy, tháng sau cô ấy cũng rảnh!

Tuyệt vời!...

"Bốp!"

Một cái tát rất mạnh giáng xuống mặt Hứa Phán Đễ.

Còn nặng tay hơn cái tát hôm nọ của Hứa Mặc.

Hứa Phán Đễ không dám phản kháng, hoảng sợ quỳ trên đất, nước mắt chảy như mưa, hỏng hết lớp trang điểm.

"Bốp bốp bốp!"

Những cái tát không ngừng giáng xuống, Hứa Phán Đễ cũng không dám tránh, chỉ có thể im lặng nhận, Hứa Mạn Ny và Hứa Tuyết Tuệ ở bên nhìn cũng im lặng, không đứng ra khuyên giải.

Bởi vì người tát Hứa Phán Đễ, là Tạ Băng Diễm, bà ta ngồi trên ghế, hai mắt tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi.

Tạ Băng Diễm thể ngờ đường đường là con gái nhà họ Hứa, cô tứ của nhà họ Hứa mà lại ti tiện như vậy, ngoại tình với người đã có vợ, bao nuôi người ta.

Tạ Băng Diễm là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, vì chuyện của Lục Hương Như và Hứa Mặc mà đã rất bực rồi, bây giờ càng không nhịn được, những cái tát giáng xuống mặt Hứa Phán Đễ như mưa.

"Mẹ, ta sai rồi! Ta sai rồi! Hu hu hul Ta biết sai!" Hứa Phán Đễ khóc lóc cầu xin tha thứ, mặt ướt đẫm nước mắt, cả người run lấy bẩy.

Đến mức cô ta phải nói thế thì quả thực Tạ Băng Diễm đang rất giận. Bà ta lấy cây roi ở bên cạnh đánh Hứa Phán Đễ.

Hứa Phán Đễ hét lên một tiếng đau đớn, nhảy dựng lên, nước mắt chảy ròng.

"AI Ta biết sai! Ta biết sai rồi! Mẹ, ngươi đừng đánh ta! Ta không dám nữa! Hu hu hu, ta không dám nữal"

Cô ta quỳ lạy xin thai
Bình Luận (0)
Comment