Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 318 - Chương 318: "Cả Đời Cũng Chẳng Sao!" (2)

Chương 318: "Cả đời cũng chẳng sao!" (2) Chương 318: "Cả đời cũng chẳng sao!" (2)Chương 318: "Cả đời cũng chẳng sao!" (2)

Sau ca phẫu thuật, Hứa Hồng Loan đã hồi phục rất nhiều, lập tức gật đầu: “Anh Hứa Mặc thường tới đây hai ngày một lần! Hay mang đến cho ta rất nhiều đồ ăn ngon!"

"Ngươi biết Hứa Mặc làm gì không?" Hứa Uyển Đình cắt quả táo trong tay.

"Đương nhiên biết chứ! Anh Hứa Mặc làm rất nhiều việc, gân như là người giỏi nhất thế giới! Ta đã nghe nói từ lâu, anh Hứa Mặc không chỉ là sinh viên đại học Thanh Bắc, mà còn điều hành một công ty rất rất lớn, kiếm nhiều tiên lắm luôn! Ta tìm thấy một bức ảnh trên mạng, anh Hứa Mặc được coi là doanh nhân trẻ xuất sắc của thành phố Hạ Hải, rất nhiều người trao giải cho hắn!"

Vẻ mặt Hứa Uyển Đình cứng đờ.

"Trước kia ta và bác Lục ở bệnh viện còn tìm hiểu, bác Lục nói, anh Hứa Mặc năm mười tám tuổi đã kiếm được năm tỷ, thật phi thường! Cũng là năm mười tám tuổi, anh Hứa Mặc còn mở rộng công ty ra nước ngoài!" Vẻ mặt Hứa Hồng Loan kiêu ngạo, hai mắt sáng lấp lánh: “Anh Hứa Mặc còn thi đại học đỗ thủ khoa nữa!"

Hứa Uyển Đình nghe xong, kinh ngạc nhìn cô ấy, sống mũi bỗng nhiên chua chua.

Trong lòng sóng lớn mãnh liệt.

Năm đó, Hứa Mặc cũng giới thiệu chị ta với bạn bè như vậy.

Trong mắt Hứa Mặc khi ấy, dường như chị ta là sự tồn tại ưu tú nhất, tuổi còn trẻ đã lấy được vô số thành tích khiến cho người ta hâm mộ, Hứa Mặc vừa nhắc tới chị ta, vẻ mặt lập tức tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.

Chị ta đã từng là tia sáng trong trái tim hắn, soi sáng cuộc đời đen tối của hắn.

Nhưng hắn không thể nào ngờ, tia sáng đó lại đến từ địa ngục.

Mà bây giờ, Hứa Mặc đã trở thành tia sáng trong mắt người khác.

Rực rỡ hơn chị ta, tràn đây nhiệt huyết hơn chị ta, lại càng tài giỏi hơn chị ta.

Lúc này, Hứa Uyển Đình có thể cảm nhận rõ ràng, Hứa Hồng Loan nhắc đến Hứa Mặc ngạo nghễ cỡ nào!

Có thể người này đã thắp sáng cuộc đời cô ấy.

"Không chỉ vậy!" Hứa Uyển Đình chua chát mở miệng: "Năm mười tám tuổi, Hứa Mặc đã học được cách vận hành vốn rồi! Xe đạp công cộng chính là sản phẩm của vận hành vốn! Năm mười tám tuổi, hắn đã biết điểm mạnh của mình ở đâu!"

"Hơn nữa, hắn không chỉ là doanh nhân trẻ xuất sắc của thành phố Hạ Hải, mà còn là một trong những doanh nhân trẻ xuất sắc nhất Thủ Đô! Vô số người trên cả nước đều lấy hắn làm gương!"

"Ta biết chứ! Ta tìm hiểu rất nhiều rất nhiều luôn đó! Ta luôn khoe khoang với cô dì chú bác trong bệnh viện, anh Hứa Mặc là người tuyệt vời nhất!" Ánh mắt Hứa Hồng Loan sáng rực.

Nói xong, cô ấy nhìn Hứa Uyển Đình: "Nhưng mà ngươi tới đây làm gì? Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

"Ta tới..." Hứa Uyển Đình nhìn đôi mắt sáng long lanh của Hứa Hồng Loan, bỗng nhiên không biết phải mở miệng thế nào. Bỗng nhiên chị ta không dám nói thẳng rằng Hứa Hồng Loan đừng cố chen vào nhà họ Hứa, bởi vì như vậy quá tàn nhẫn.

Có lẽ, từ nhỏ cô ấy đã không có bố, cho nên vô cùng khao khát tình thương của bố.

Gần đây Hứa Đức Minh không dám đến thăm cô ấy, Tạ Băng Diễm quá điên cuồng, khiến cho ông ta phải sứt đầu mẻ trán.

Tạ Băng Diễm rất đề phòng Hứa Hồng Loan.

"Ta biết ngươi tới để làm gì! Ta có thể đoán được! Thật ra, ta cũng không muốn về nhà họ Hứa! Anh Hứa Mặc nói với ta, nhà họ Hứa đều là người xấu, ngươi cũng là người xấu!" Hứa Hồng Loan thấy chị ta không nói lời nào, lập tức mở miệng.

"Ta. . " Hứa Uyển Đình do dự.

"Nhưng anh Hứa Mặc vẫn để ta đi, hắn nói ta nên về nhận tổ quy tông! Ta sẽ nghe lời anh Hứa Mặc!" Hứa Hồng Loan nói tiếp.

Hứa Uyển Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta có thể cho các ngươi một khoản tiền, một khoản tiền rất lớn! Đủ để cả đời này các ngươi không lo cơm áo gạo tiền!"

Hứa Hồng Loan nghe xong, lắc đầu nói: "Anh Hứa Mặc cũng có tiền! Chúng ta cũng chẳng thiếu tiền! Ta thừa biết, ngươi đến đây là để đối phó anh Hứa Mặc, ta không đồng ý! Các ngươi đều là người xấu!"

"... Đúng! Chúng ta đều là người xấu, vẫn luôn là người xấu!" Hứa Uyển Đình dừng lại, ấp úng thở dài, thất hồn lạc phách.

Hứa Hồng Loan nghe chị ta nói vậy, vẻ mặt quái gở, trầm ngâm nói: "Thôi ngươi ra ngoài đi! Ta không muốn trò chuyện gì với ngươi hết! Chắc hẳn anh Hứa Mặc cũng không muốn ta dây dưa với ngươi đâu!"

"Ta. . " Hứa Uyển Đình đột nhiên dừng lại: "Ta có thể ôm ngươi một cái không?"

"Ôm ta một cái?" Hứa Hồng Loan kinh ngạc.

"Ừm!" Hứa Uyển Đình gật đầu: "Chỉ ôm một cái thôi!"

Hứa Hồng Loan do dự trong giây lát: "Cũng được, nhưng vết mổ của ta vẫn chưa lành, không thể đứng dậy được!"

"Không sao! Ta đứng là được!" Hứa Uyển Đình đứng lên, nhẹ nhàng ôm cô ấy một cái.

"Nếu có thể, ta hy vọng ngươi hãy nói với Hứa Mặc rằng, chị cả vẫn luôn chờ hắn, chờ hắn trở về nhài”

"Chỉ cân hắn chịu tha thứ cho ta, ta bằng lòng chuộc tội với hắn!"

"Cả đời cũng chẳng sao!"

Hứa Hồng Loan nghe xong, thấy hai mắt chị ta đỏ hoe, vẻ mặt phức tạp.

Không hiểu những lời này có ý gì!
Bình Luận (0)
Comment