Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 353 - Chương 353: Trong Nhà Không Ủng Hộ Ngươi Cốt Nhục Tương Tàn! (2)

Chương 353: Trong nhà không ủng hộ ngươi cốt nhục tương tàn! (2) Chương 353: Trong nhà không ủng hộ ngươi cốt nhục tương tàn! (2)Chương 353: Trong nhà không ủng hộ ngươi cốt nhục tương tàn! (2)

Khi sự việc đã tạm thời ổn thỏa, Hứa Tuấn Triết cuối cùng cũng có thời gian đến thăm Hứa Uyển Đình. Anh ta đi cùng Hứa Mạn Ny, chuyển nguyên văn lời của Hứa Đức Minh cho Hứa Uyển Đình.

"Đây là cách duy nhất!"

"Đó là cách duy nhất! Ta xin lỗi, chị cả! Tất cả là do ta không có năng lực!"

Sắc mặt Hứa Tuấn Triết tràn đầy sự tự trách.

Hứa Uyển Đình không nói gì, cả người bất động như một con rối!...

Sau khi rời khỏi trại giam, Hứa Mặc nhanh chóng quay lại công ty, bật chế độ làm việc.

Bận rộn một lát, Cố Hoán Khê bưng tới một ly trà, đưa cho hắn.

Hứa Mặc nhấp một ngụm.

Dạo này trạng thái của Cố Hoán Khê có chút bất ổn, luôn mất tập trung. Có lẽ sự xuất hiện đột ngột của bố mẹ ruột đã khiến cho cô ấy phải chịu đả kích lớn.

Thực ra Cố Hoán Khê không có ấn tượng gì về bố mẹ ruột của mình. Cô ấy từng cho rằng bố mẹ ruột bỏ rơi cô ấy vì thích con trai hơn con gái, vì thế từ lâu cô ấy đã ghét bố mẹ ruột của mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như mọi chuyện không như những gì cô ấy vẫn nghĩ.

Nhà họ Cố có rất nhiều tiền, là một ông trùm đóng tàu với thế lực lớn. Bọn họ đóng cả tàu chiến và sở hữu mấy xưởng đóng tàu.

Ở thủ đô, muốn tìm một gia đình có tiền có quyền như nhà họ Cố, cũng chỉ có mấy nhà đếm trên đầu ngón tay.

Hứa Mặc không điều tra chi tiết về nhà họ Cố. Nhưng theo tin tức do Đường Lỗi và Lý Bán Trang mang đến, ngay cả nhà họ Tạ chỉ sợ cũng không có địa vị cao bằng nhà họ Cố.

Tàu chiến, không phải là thứ mà người bình thường có thể chế tạo được. Tàu nhà bọn họ cũng không phải là tàu chiến có trọng tải nhỏ mà là loại tàu chiến hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn tấn.

Trong nước không có nhiều xưởng đóng tàu lớn như vậy, thậm chí trên toàn cầu cũng không có nhiều. Nhà họ Cố chắc chắn có quan hệ mật thiết với bên quân đội.

"Đã nghĩ ra phải làm gì chưa?" Hứa Mặc lại nhấp một ngụm trà, cất tiếng hỏi Cố Hoán Khê.

"Vẫn chưa!" Cố Hoán Khê cũng cầm chén trà, thổi thổi, nhấp một ngụm.

"Có thời gian thì ngươi qua đó thử một chút! Nếu thấy không thích hợp, lại chuyển ra!" Hứa Mặc đề nghị.

Động tác của Cố Hoán Khê dừng lại trong chốc lát, suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Hình như họ đang điều tra chúng ta!" Cố Hoán Khê lên tiếng.

"Vậy chắc chắn bọn họ sẽ rất kinh ngạc!" Hứa Mạt cười nói: "Ngươi bắt đầu từ con số không, đạt tới trình độ như bây giờ! Cho dù nhìn khắp cả nước cũng không tìm ra mấy ail Bọn họ chắc hẳn rất tự hào về ngươi!"

"Đúng vậy!" Cố Hoán Khê nghe được lời này, vẻ mặt phức tạp.

Cô ấy biết rất rõ để đạt được như ngày hôm nay, họ đã phải trải qua những gì! Thời gian đầu, họ rất nghèo, phải lợi dụng cơn bão để bán lời hải sản kiếm mấy nghìn, chục nghìn nhân dân tệ.

Sau này, họ lại chuyển sang bán hoa quả, mạo hiểm tung ra xe đạp công cộng, rồi dân dần mới phát triển lớn mạnh như hôm nay.

Bây giờ nghĩ lại, chặng đường mà mấy người họ đã cùng nhau đi qua, tràn đầy gian lao, thử thách. Họ chân chính là những người đã thực sự trải qua gian khổ, ngậm đắng nuốt cay, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.

"Bọn họ hiện tại chỉ nhìn thấy thành công của chúng ta, bọn họ đâu biết rằng chúng ta đã từng phải quỳ xuống xin ăn khi không có tiên!"

Cố Hoán Khê lại nói: "Bọn họ không hề thấy, để kiếm mấy chục, mấy trăm tệ phí sinh hoạt, chúng ta từng đến nhà người khác khóc tang thuê. Khóc suốt một ngày một đêm, cuối cùng cuống họng đau rát vì kêu khóc quá nhiều! Bọn họ cũng đâu nhìn thấy chúng ta bị người khác chèn ép, bị đè đầu cưỡi cổ, phải quỳ lạy xin tha! Những thứ này, bọn họ đều không nhìn thấy!"

Hứa Mặc nghe xong, không nhịn đuọc cười thành tiếng: "Ngươi phải hiểu cho bọn họ!"

"Bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Có lần chúng ta quỳ xuống ăn xin ở lối vào khu vui chơi. Một bên ăn xin, một bên khóc lóc, cầu xin người khác cho một hoặc hai nhân dân tệ! Sau đó bị bảo vệ thả chó ra đuổi! Bọn họ không nhìn thấy gì cả!" Cố Hoán Khê gần như nức nở: "Bây giờ bọn họ nhìn thấy nhũng thứ này thì có ý nghĩa gì?”

"Đưa tay cho taI" Hứa Mặc nói.

"Làm gì?" Cố Hoán Khê khó hiểu, đưa tay về phía hắn.

Hứa Mặc lấy ra một chiếc vòng tay, đeo vào cổ tay Cố Hoán Khê: "Cái này cho ngươi!"

Cố Hoán Khê sửng sốt: "A... !"

Cố Hoán Khê vội vàng rút tay lại, nhìn chiếc vòng tinh xảo trên cổ tay, phía trên đính đầy kim cương và đá quý, cực kì xinh đẹp.

"Ngươi, ngươi mua cho ta?" Cố Hoán Khê có chút thụ sủng nhược kinh, không thể tin được.

"Lần trước đến New York, đi mua sắm với các nhà đầu tư! Tình cờ thấy chiếc vòng tay này không tệ nên đã mua vê! Hình như thiết kế bởi một nhà thiết kế người Pháp nào đó, cũng có chút lai lịch!" Hứa Mặc cười nói.
Bình Luận (0)
Comment