Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 380 - Chương 380: Hứa Uyển Đình Nản Lòng Thoái Chít (2)

Chương 380: Hứa Uyển Đình nản lòng thoái chít (2) Chương 380: Hứa Uyển Đình nản lòng thoái chít (2)Chương 380: Hứa Uyển Đình nản lòng thoái chít (2)

Mặt khác, Cố Hoán Khê tạm thời không rời khỏi Thủ Đô, cô ấy được bố mẹ mời về nhà chơi một chuyến nên mấy ngày tới mới bay đến thành phố Thâm Hải đoàn tụ với Hứa Mặc.

Tất nhiên nhà họ Tạ không thể nào một tay che trời ở Thủ Đô, sau khi thông các mối quan hệ thì sẽ có người giải quyết vấn đề cho Hứa Mặc.

Lần này người nhà họ Tạ tới đây chỉ để tác oai tác quái mà thôi.

Cho nên, khi Tạ Băng Diễm nhận được tin Hứa Mặc không còn ở Thủ Đô nữa mà đã bay tới thành phố Thâm Hải và chuẩn bị xuất ngoại một chuyến, bà ta rất tức giận.

Còn chuyện của Hứa Phán Đễ vẫn đang lan truyên rầm rộ khắp nơi, thế phải kéo Tạ Chấn xuống nước, Tạ Băng Diễm chẳng thể cứu nổi Hứa Phán Đễ, bây giờ cảnh sát cũng đã cưỡng chế điều tra.

Hứa Phán Đễ đâm chết ba người, gây tai nạn xong bỏ chạy nên cần chịu trách nhiệm hình sự!

So với Hứa Phán Đễ, chuyện của Hứa Uyển Đình có phần khá khẩm hơn, đã có thể bảo lãnh tại ngoại và đợi phiên xét xử tiếp theo.

Kể từ khi Hứa Uyển Đình bị bắt, đã ở trong trại tạm giam gần hai tháng, trong khoảng thời gian này, hai nhà Hứa Tạ huy động rất nhiều người, Tạ Băng Diễm đập một số tiền để chị ta về nhà nên cảnh sát hành động rất nhanh chóng.

Hứa Phán Đễ biết tin Hứa Uyển Đình sắp rời khỏi trại tạm giam thì khóc òa lên, la hét: "Chị, mau cứu tai Phải cứu ta nhanh lên! Nói với mẹ nữal"

Hứa Uyển Đình nhìn cô ta, vẻ mặt đầy phức tạp.

Hôm nay, bên nhà họ Hứa ở Tứ Xuyên có một người đến đây, đó là em họ Hứa Lâm Lâm, hình như cô ta rất bất ngờ vê chuyện Hứa Uyển Đình và Hứa Phán Đễ gặp phải, nhưng mà không trò chuyện với nhau bao lâu, vẻn vẹn chỉ bảo rằng nhà chính nhà họ Hứa cho rằng nhà bọn họ có vấn đề.

Hứa Uyển Đình nghe thế, lòng khó chịu không thôi.

Nhưng mà cô ta không tài nào phản bác cách nhìn của Hứa Lâm Lâm, nhà họ Hứa ở Tứ Xuyên luôn luôn lấy nghiêm khắc để trị gia, coi trọng danh dự, dạy dỗ con cháu trong nhà rất gắt gao, không cho phép đi lệch đường ray.

Mấy người bọn họ tiến vào trại giam chắc chắn sẽ ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng tới nề nếp gia đình nhà họ Hứa, sau khi Hứa Lâm Lâm trở về báo cáo, nếu làm không khéo thì ông bà nội đều biết chuyện và bay tới đây một chuyến.

Đám Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh tới đón Hứa Uyển Đình, chị ta lên xe nghe Tạ Băng Diễm líu lo luôn miệng về tội trạng của Hứa Mặc.

Khi nghe Hứa Mặc đã bay tới thành phố Thâm Hải và dự định xuất ngoại, Hứa Uyển Đình không khỏi thâm thở dài.

Khoảng thời gian này, đoán rằng nhà họ Tạ lại gây sự không ngừng nghỉ cho Hứa Mặc, hắn không thể cứ ở yên tại Thủ Đô nên chỉ đành trốn tránh trước.

Đoán rằng Tạ Băng Diễm chẳng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc nên cứ la lối om sòm đòi đợi hắn về để tiếp tục điều tra, bằng cách nào cũng phải tống hắn vào ngục.

Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy mình hết cứu nổi rồi! "Chị, cuối cùng ngươi cũng ra rồi!" Hứa Tuấn Triết thấy chị ta thì vui mừng bưng một ly trà tới cho chị ta uống.

"Ừ!" Hứa Uyển Đình vốn muốn hỏi một vài chuyện về công ty trang sức Phượng Tường nhưng bây giờ chị ta không định hỏi nữa.

Chị ta nghĩ bụng đi đọc sách, học tập, đợi tòa tuyên án xong sẽ xuất ngoại!

Hoặc có lẽ sẽ đến Tứ Xuyên ẩn cư, không tính ở Thủ Đô nữa.

Dường như Hứa Tuấn Triết cũng nhận ra chị ta đã nản lòng thoái chí, sự cảnh giác trong lòng cũng dần thả lỏng.

Đối với Hứa Tuấn Triết mà nói, Hứa Uyển Đình về nhà chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Mặc dù chị ta đang trong giai đoạn bảo lãnh tại ngoại, không thể quản lý công ty trang sức Phượng Tường nữa nhưng Hứa Tuấn Triết vẫn cảnh giác địa vị của chị ta ở nhà họ Hứa.

Nếu chị ta có thể đi luôn, rồi biến mất thì sẽ không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu chị ta còn muốn tiếp tục thì anh ta chỉ đành sử dụng thủ đoạn khác.

Chuyện tới bây giờ, tính tình và thực lực của Hứa Uyển Đình đã bị bào mòn gần hết, sau này xử lý rất đơn giản.

Hiển nhiên Hứa Uyển Đình không biết suy nghĩ trong đầu anh ta, nhìn một bàn đầy đồ ăn tẩy trần cho mình mà không có khẩu vị gì.

Chị ta chỉ ăn đôi ba miếng rồi mượn lý do về phòng nghỉ ngơi.

Qua một lúc lâu, Hứa Tuyết Tuệ ôm một cái gối sang.

"Chị!"

Hứa Tuyết Tuệ nhạy bén nhận ra cảm xúc của Hứa Uyển Đình, lòng đầy lo âu.

Hứa Uyển Đình đang thu dọn đồ đạc trong phòng, chị ta lôi ra một cái rương hành lý, đặt từng món từng món nhỏ nhặt vào bên trong.

Những món đồ lặt vặt ấy có rất nhiều, có một vài tấm hình, có cả ảnh gia đình, còn có một vài giấy khen và ảnh chụp khi chị ta tốt nghiệp.

Hơn ba mươi năm đầy tự hào và kiêu ngạo của Hứa Uyển Đình đều ở đây, nhưng hình như chị ta muốn niêm phong tất cả lại.
Bình Luận (0)
Comment