Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 400 - Chương 400: Đồ Đàn Bà Ngu Xuẩn Này! (1)

Chương 400: Đồ đàn bà ngu xuẩn này! (1) Chương 400: Đồ đàn bà ngu xuẩn này! (1)Chương 400: Đồ đàn bà ngu xuẩn này! (1)

Hứa Mặc quay đầu nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút, khế thở dài: "Trước mắt đây chính là hai điều kiện của ta, thật ra chuyện liên quan tới công ty trang sức Phượng Tường vẫn chưa dừng lại ở đây đâu! Bây giờ tiên đồ của Hứa Tuấn Triết đang rất rộng mở, ta chỉ muốn tạo cho cậu ta chút thử thách nho nhỏ thôi! Các ngươi sẽ không trách ta chứ?”

"Hứa Tuyết Tuệ, ngươi sẽ không trách ta nhỉ? Hứa Sơ Ảnh, ngươi cũng không trách ta đúng không? Cả quý bà này nữa, chắc hẳn ngươi sẽ không oán trách đâu ha?"

Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Sơ Ảnh nghe xong, cả người lập tức lạnh đi.

"Ngươi! Chưa đủ tuổi giết chết ta đâu! Năng lực của ngươi còn chưa đạt đến trình độ ấy! Nếu là mười mấy năm trước, có khi còn có khả năng. Nhưng bây giờ, một phần trăm cơ hội cũng chẳng có!" Hứa Mặc thấy Tạ Băng Diễm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt như thể muốn lột da hắn, không khỏi lớn tiếng chế giễu: "Nhưng ta nhất định sẽ không dừng tay đâu! Chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào! Chúng ta, cứ chờ mà xeml"

"Chuyện này thật khủng khiếp ! Tại sao lại có người mẹ muốn lấy mạng con mình?"

"Không biết là tạo nghiệp gì nữa? Nếu Hứa Mặc là người bình thường đã đành, đứa trẻ ưu tú như vậy, sao lại nhẫn tâm như thế?"

"Thằng bé Hứa Mặc này, thi đại học đỗ thủ khoa, thiên tài khởi nghiệp, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp lớn như vậy, trên đời này được mấy đứa trẻ như vậy chứ? Bà ba nhà họ Tạ, ngươi đúng là điên rồi!"

"Ngươi không cần ta cần!" Bà viện trưởng Đường Tĩnh Di đi vào trong nói: "Hứa Mặc, mặc kệ bà ta nói nhăng cuội, ngươi cứ theo ta về nhà trước! Mấy người nhà họ Tạ này, đúng là tâm địa thối nát mài"

"Đường Tĩnh Di, ngươi nói gì vậy? Đây là cháu rể của ta, sao có thể theo ngươi về nhà?" Cố Ái Dân nghe xong, vội la lên: 'Hứa Mặc, ngươi về nhà với ông nội trước! Bất kể thế nào, nhà họ Cố hoan luôn hoan nghênh ngươi ghé thăm!"

"Giáo sư Cố, đây là con nuôi của ta, ta biết thằng bé sớm hơn ngươi nhiều!"

"Con nuôi cái quỷ gì? Con nuôi có thể so với cháu rể sao? Nếu nhà họ Tạ và nhà họ Hứa đã không cần, nhà họ Cố chúng ta cần!" Cố Ái Dân vểnh râu đáp.

"Cố ý giết người là chuyện lớn! Ông hai Tạ, ngươi nghĩ sao về chuyện này?" Người trong tổ hưu trí nhìn chằm chằm vào Tạ Chấn hỏi.

Tạ Chấn nghe xong, ông ta biết mình gặp rắc rối to rồi.

Ông ta làm tất cả những điều này đều dựa trên người nhà, đồng nghĩa với việc thực thi gia pháp, lãnh đạo bên trên có thể hiểu được, chỉ cần không xảy ra chuyện gì to tát thì không thành vấn đề.

Tuy nhiên, giả định này không còn giá trị nữa, Tạ Băng Diễm ăn vụng không biết chùi mép, còn dám thừa nhận chuyện tào lao kia, tội danh bắt đầu hình thành, một khi nghiêm túc, tiên đồ của ông ta sẽ bị hủy hết, có khi còn phải ngồi tù.

Tạ Băng Diễm đúng là ngu dốt đến cực đội

Bây giờ ông ta chỉ có thể đồng ý với điều kiện của Hứa Mặc, may ra còn một con đường sống!

Cố Hoán Khê lấy một ít thuốc trị sưng tấy, nhẹ nhàng xoa lên mặt Hứa Mặc.

Mặt mũi cô ấy tràn đầy dịu dàng, có vẻ rất đau lòng. Thật ra có rất nhiều chứng cứ, vẫn còn mấy cái chưa dùng đến, nhưng trước mắt đã đủ rồi.

Đương nhiên, hai người cũng không đi đâu cả, vừa rồi họ đã gây ồn ào ở đồn cảnh sát.

Tạ Băng Diễm bị những người trong nhóm hưu trí chất vấn, lại bắt đầu điên cuồng gào thét phản bác, lên án tội lỗi của Hứa Mặc.

Nhưng những lời biện minh của bà ta hoàn toàn chẳng có sức thuyết phục gì, dường như thấy nói không lại mọi người, bà ta vô cùng điên tiết, nghiến răng nghiến lợi, gào rú về phía Hứa Mặc.

"Năm đó, tất cả những chuyện ta làm đều đúng! Chỉ có khi nào ngươi xuống địa ngục, ta mới được yên ổn! Ngươi mãi mãi không bằng con trai của ta đâu... “

Nghe nhiều tự khắc miễn dịch.

Sau đó, bà viện trưởng Đường Tĩnh Di và Cố Ái Dân đều mời bọn bọ đến nhà họ Đường và nhà họ Cố chơi, nhưng đã quá muộn, tạm thời không đi được, chỉ có thể về biệt thự trước.

Cố Hoán Khê nhẹ nhàng thoa thuốc, tiếp theo cầm lấy một quả trứng gà luộc, dùng vải mỏng cuộn lại, lăn trên trán Hứa Mặc.

"Phải xử lý đám tay chân của Tạ Chấn!" Cô ấy nhẹ giọng nói, hơi thở thơm như hoa lan.

"Yên tâm, một tên cũng không thoát được!" Hứa Mặc lên tiếng: "Có điều. . "

Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Hoán Khê: "Cháu rể là sao vậy?"

"Chuyện này. . " Cố Hoán Khê giật mình, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ hoảng hốt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rân.

Thật ra Hứa Mặc không muốn can thiệp vào mối quan hệ của nhà họ Cố, dù sao Cố Hoán Khê vừa mới nhận thân chưa lâu, động vào mối quan hệ này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Cố Hoán Khê.

Bọn họ đã sớm đi qua thời kỳ phải dựa vào mối quan hệ của người khác để phát triển.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment