Chương 430: Hứa Tuyết Tuệ, ngươi ra nước ngoài đi (2)
Chương 430: Hứa Tuyết Tuệ, ngươi ra nước ngoài đi (2)Chương 430: Hứa Tuyết Tuệ, ngươi ra nước ngoài đi (2)
"Vậy thì ta đã chuẩn bị sẵn sàng với mức giá này!" Hứa An Khang nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, sát ý lóe lên trong mắt.
Hứa Bác Hãn nhìn anh ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tạm thời ngươi không cần lo lắng! Chúng ta có thể lợi dụng rất nhiêu người! Ví như Hứa Tuấn Triết, chúng ta có thể khiến hai người họ con què con bị thương! Còn chuyện Hứa Mặc và nhà họ Tạ cũng có mối hận thù, chúng ta có thể giảm thiểu tối đa tác động mà Tập đoàn Bính Tịch Tịch đã gây ra chúng tai
"Có lẽ giết hắn sẽ càng dễ dàng hơn!"
"Tạm thời ngươi đừng nghĩ tới chuyện này!" Hứa Bác Hãn cau mày nói: "Nếu có thể dùng thủ đoạn bình thường để giải quyết, thì đừng nghĩ đến con đường bất chính! Những biện pháp không chính đáng sẽ không bao giờ chiến thắng được! Ngươi hãy đến thành phố Thâm Hải xem sao! Đến nơi sẽ có người liên lạc với ngươi và nói cho ngươi biết phải làm gì!"
"Được!"
Ban đầu Hứa An Khang hoàn toàn không xem trọng Hứa Mặc, nhưng bây giờ đọc xong tập tài liệu kia khiến anh ta ghen tị đỏ mắt.
Vốn anh ta tưởng rằng bản thân đã rất tài giỏi, thậm chí có đủ khả năng để nắm trang sức Phượng Tường trong tay, nhưng ai biết rằng Hứa Uyển Đình và Hứa Tuấn Triết đều không kém cạnh gì anh ta.
Bây giờ, một đứa con trai ruột nào đó đột nhiên xuất hiện và đã hoàn toàn dập tắt danh tiếng của anh ta. Nếu chuyện này không thể giải quyết được thì gia đình họ sẽ mất quyền kiểm soát với nhà họ Hứa.
Cả Hứa Bác Hãn và anh ta đều không được phép chuyện này xảy ra.
Khi Hứa Bác Hãn nhìn thấy anh ta rời đi, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám, Hứa Mặc, đứa cháu trai này của ông ta, quả thực nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Phải nói rằng con át chủ bài này của Hứa Đức Minh thực sự rất lợi hại!...
Ở phía bên kia, ở Tứ Xuyên.
"Đường Lỗi, ngươi nhìn này, đây đều là giấy khen của chị cả ta! Có nhiều lắm! Tất cả đều là giải nhất!"
"Chị cả của ta thật xuất sắc! Chị ta cũng là một doanh nhân trẻ xuất sắc. Ngươi nhìn này, đây cũng là giấy chứng nhận! Đây là huân chương và cúp mà chị cả của ta đã giành được, đầy cả một tủ...
"Sau này chúng ta phải trở nên giỏi như chị ta, phải học hỏi chị tai"
"Hứa Uyển Đình, ngươi nhất định sẽ gặp quả báo, đồ ác quỷ!"
"A- "
Tối, tối đến mức đưa tay lên cũng không nhìn thấy được năm ngón tay của mình. Hứa Uyển Đình bước ra giữa màn đêm, bật đèn và đổ mồ hôi đầm đìa.
Khung cảnh xung quanh Im lặng cực kỳ, sự im lặng chết người.
Ban đêm ở bản làng gân như không có ánh đèn.
Hứa Uyển Đình đã ở ngôi làng miền núi này được một tháng, vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống ở đây, chị ta tìm cốc nước ở đầu giường, uống qua loa một ngụm.
Đã từng có lúc, đôi mắt của Hứa Hồng Loan cũng sáng ngời. Đã từng có lúc, mỗi lần Hứa Mặc nhìn thấy chị ta, trong mắt hắn đều tràn ngập cảm xúc ngưỡng mộ.
Chị ta sẽ không bao giờ quên được ánh mắt ngưỡng mộ và tôn thờ đó, cả đời cũng không quên được.
Với tư cách là một người chị, lẽ ra chị ta có thể tiến xa hơn và làm một tấm gương cho hắn, nhưng từ đầu đến cuối chị ta đều không làm gì cả.
"“Reng, reng, rengl"
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Hứa Tuyết Tuệ, Hứa Uyển Đình nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Chị, Tuấn Triết đã trở thành CEO của trang sức Phượng Tường!"
"Thế sao?"
"Chị, ngươi có quay lại không?" Hứa Tuyết Tuệ hỏi.
"Ta sẽ không trở về!" Hứa Uyển Đình nói.
"Vậy Hứa Mặc thì sao? Bây giờ mẹ... thực sự muốn giết hắn!" Hứa Tuyết Tuệ tiếp tục nói.
Hứa Uyển Đình im lặng.
"Mẹ vẫn đang tìm người ở khắp nơi, hình như bà ta đã liên lạc với một số người! Ta không biết rốt cuộc bà ta đang nghĩ gì, nhưng bà ta quyết tâm phải giết được Hứa Mặc. Hiện tại không ai có thể ngăn cản mẹ!" Hứa Tuyết Tuệ đang rất hoảng sợ.
"Tuyết Tuệ, ngươi đừng gọi điện thoại cho ta nữa! Bây giờ ta... Không thể làm gì được nữa! Phải, ta không thể làm gì được gì cả!" Khuôn mặt Hứa Uyển Đình như ngập trong nỗi đau buồn cùng cực.
"Chị, có thể Hứa Mặc đã bắt đầu đối phó với Tuấn Triết rồi! Có thể hắn đang có âm mưu gì đó lớn hơn!" Hứa Tuyết Tuệ nói thêm: "Mẹ đã nhắc đến chuyện của Tuấn Triết trước mặt hắn rất nhiều lần. Đối với hắn mà nói, thật ra Tuấn Triết chính là một mối đe dọa lớn! Cho dù ngươi không thể bảo vệ những người khác, nhưng ngươi cũng nên quay lại để bảo vệ Tuấn Triết!"
"Tuyết Tuệ, ngươi có nhớ không? Những ngày này, cuối cùng ta cũng đã hiểu ra một vài chuyện!" Hứa Uyển Đình nói với giọng buồn bã.
"Có chuyện gì vậy?”
"Tuấn Triết, chung quy lại cũng không phải em trai ruột của chúng ta! Rốt cuộc Tuấn Triết chỉ là em nuôi của chúng ta! Từ đầu đến cuối, Tuấn Triết đóng vai nhân vật nào trong số chúng ta?"