Chương 454: Ngươi đánh ta đến chết đi! (2)
Chương 454: Ngươi đánh ta đến chết đi! (2)Chương 454: Ngươi đánh ta đến chết đi! (2)
Hứa Tuyết Tuệ lắc đầu: "Bọn ta đi tìm hắn. Nhưng Hứa Mặc nghĩ chuyện đó là do bọn ta làm, là bọn ta đã hạ độc hắn. Nhưng về sau, hắn cũng biết chuyện đó là do mẹ làm”
"Hắn không nói? Vì sao hắn lại không nói ra? Lúc đó hắn rời đi hắn cũng không nói ra?" Trên mặt Hứa Đức Minh hiện lên vẻ hoảng hốt.
"Ta không biết!" Hứa Tuyết Tuệ khóc nức nở: "Bố, chính bởi vì chuyện này mà Hứa Mặc mới hận chúng ta! Trước kia hắn rõ ràng luôn chờ đợi chúng ta. Cho dù chỉ có một phần khả năng thì hắn sẽ không rời đi. Chỉ khi chuyện kia xảy ra thì hắn mới tuyệt vọng như vậy.
"Như vậy, có lẽ chính bản thân ta cũng là người đã tiếp tay gây nên điều đó." Hứa Đức Minh lắp bắp nói. Trông ông ta như bị mất hồn lạc phách.
"Thế nhưng mọi chuyện đều đã qua. Đã một khoảng thời gian dài trôi qua rồi nên Hứa Mặc hẳn đã khôi phục lại sức khỏe rồi." Hứa Tuyết Tuệ sợ rằng Hứa Đức Minh tiếp tục truy cứu nên chị ta vội vàng mở miệng nói.
"Không bao giờ có chuyện đó. Không thể nào có khả năng mọi chuyện được cho qua một cách đơn giản như vậy! Thân thể có thể hồi phục nhưng vết thương trong lòng không thể nào có thể lành lại được! Ta đã là người tiếp tay gây nên chuyện đó, là ta. Ta chưa bao giờ cho hắn một cái gì dù chỉ là một đồ vật nhỏ" Hai mắt Hứa Đức Minh đỏ lên. Ông ta lẩm bẩm nói.
"Đã nhiều năm trôi qua rồi. Hóa ra chuyện đó đã xảy ra vào sáu năm trước. Nhiêu năm trôi qua rôi mà ta lại không biết một cái gì cả. Là ta không có quan tâm đến hắn. Con hai, là ta không có quan tâm đến hắn!"
Hứa Tuyết Tuệ thấy hai mắt của ông ta trở nên trống rỗng, tràn đầy sự tuyệt vọng. Chị ta cũng không biết nên nói gì nên chỉ có thể im lặng rơi lệ.
Mặt của Tạ Băng Diễm đã bị sưng.
Sau khi bà ta bị đấm vài cái và bị tát mấy chục cái nên khuôn mặt của bà ta trở nên thâm tím và sưng phồng.
Phòng trong hỗn loạn, giá sách bị đẩy ngã, bàn cũng bị lật đổ, đồ đạc rơi xuống khắp nơi.
Ngay cả chiếc váy của Tạ Băng Diễm cũng bị hư hại một chút.
Trên váy và cánh tay của Tạ Băng Diễm vẫn còn dính chút máu vì bà ta cũng ra tay tàn nhẫn, điên cuồng trả thù Hứa Đức Minh.
Đối với Tạ Băng Diễm, bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Đức Minh lại dám đánh bà ta.
Hứa Đức Minh không chỉ bóp cổ Tạ Băng Diễm mà còn muốn bóp chết bà ta nên điều này càng khiến Tạ Băng Diễm tức giận.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sau khi hồi phục một chút, bà ta bỗng nhìn thấy bên cạnh còn có một chiếc cúp thủy tinh lớn. Ngay lập tức bà ta nổi giận đùng đùng rồi đi ra bên ngoài.
Tạ Băng Diễm vẫn chưa hết giận. Bây giờ bà ta càng nghĩ thì càng tức giận, bà ta muốn cầm lấy chiếc cúp thủy tinh này đập vào đầu Hứa Đức Minh khiến ông ta bị vỡ đầu chảy máu.
Hứa Sơ Ảnh nhìn thấy thế, cô ta nhanh chóng kéo bà ta. Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta tràn đầy sự sợ hãi: "Mẹ, ngươi còn muốn làm gì nữa? Mẹ vẫn chưa thấy đủ sao?"
"Buông ta ra!" Tạ Băng Diễm quay đầu hét lên.
"Ta không buông!" Hứa Sơ Ảnh khóc lóc hét lên: "Gia đình chúng ta đã tan vỡ! Không ai có thể cứu nhà họ Hứa nữa! Đó là lỗi của ngươi. Tại sao ngươi không thể nói lời xin lỗi? Ngươi còn muốn đánh nhau đến khi nào?”
"Hứa Sơ Ảnh?" Tạ Băng Diễm tức giận. Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mẹ hãy đánh ta đi! Ta sẽ không buông! Mẹ còn muốn cầm chiếc cúp đi đâu! Mẹ ơi, ngươi muốn khiến mọi việc đổ vỡ đến mức nào? Chị cả đã không quay trở lại, chị cả nói chị sẽ không bao giờ quay lại! Chị cả đã tuyệt vọng rồi!" Hứa Sơ Ảnh nói và khóc: "Tại sao ngươi lại... Muốn giết Hứa Mặc? Tại sao ngươi lại làm như thế?"
Tạ Băng Diễm bị Hứa Sơ Ảnh kéo lại. Bà ta rất tức giận và cố gắng thoát khỏi cô ta.
Nhưng Hứa Sơ Ảnh nắm chặt bà ta: "Ta sẽ không buông! Mẹ ơi, tốt hơn hết là ngươi hãy giết ta đi! Ngươi cũng giết ta đi!"
"Hứa Sơ Ảnh, ta đã nói rồi, thả ra!" Tạ Băng Diễm la lên. Biểu cảm mặt bà ta tràn đầy tức giận.
"Ta không buông! Đây rõ ràng là lỗi của ngươi! Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ ngươi! Bây giờ ngươi vẫn đang gây rối! Bây giờ ngươi cũng đã lớn tuổi rồi, ngươi còn chưa thấy đủ à?" Hứa Sơ Ảnh quật cường nói.
"Thấy đủ sao? Làm sao mà ta thấy đủ được? Ta sẽ không để Hứa Đức Minh sống sót, ta sẽ chém ông ta thành trăm mảnh!" Tạ Băng Diễm la hét nói.
"Vậy ngươi cũng giết ta đi! Ngươi cũng hạ độc giết chết ta đi! Ngươi đã hạ độc chết một người, thì giết người thứ hai cũng không có gì!" Hứa Sơ Ảnh không thể ngừng khóc lóc.
"Người nào đã độc chết ngươi? Ai hạ độc để giết chết ngươi?" Tạ Băng Diễm hét lớn. Bà ta nhìn chằm chằm vào cô ta, biểu cảm trên mặt ta đầy ác ý.