Chương 469: Tôi biết chị, chị ba người tôi hiểu rõ nhất chính là chị... (2)
Chương 469: Tôi biết chị, chị ba người tôi hiểu rõ nhất chính là chị... (2)Chương 469: Tôi biết chị, chị ba người tôi hiểu rõ nhất chính là chị... (2)
"Ta bóp chết ngươi...' Tạ Băng Diễm giống như đã phát điên, mắt ửng đỏ như máu, chứa đầy sát khí.
Đột nhiên bà ta trở nên rất mạnh, bóp chặt cổ của Hứa Mạn Ny, giống như đang muốn bóp chết cô ta.
Hứa Mạn Ny giấy giụa cũng không thoát ra được, cô ta không khỏi kinh ngạc đến xanh mặt, do bị bóp cổ nên cô ta cảm thấy rất khó thở: "Mẹ, khụ... khụ khu... thả... thả con ral"
"Ta bóp chết ngươi!" Tạ Băng Diễm gầm lên, bà ta lại dường như trở nên mạnh hơn nữa.
"Y tát Y tá... Hứa Mạn Ny cảm giác sắp bị nghẹt chết, không thể đẩy Tạ Băng Diễm ra, chỉ còn cách gọi cho y tá một cách khó khăn, mắt gân như trắng bệch.
Cũng may bên cạnh có y tá vội vàng chạy tới kéo Tạ Băng Diễm ra: "Sao thế? Các người sao vậy?"
"Mạn Ny, là ngươi hạ độc, ta biết là ngươi hạ độc, ngươi căm giận nó nhất, ta bóp chết ngươi..."
"Buông ra!" Y tá kinh hãi nhìn Hứa Mạn Ny sắp bị bóp chết, vội vàng gỡ tay của Tạ Băng Diễm ra.
Hứa Mạn Ny nhanh chóng thoát ra, hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, sắc mặt cô ta tái nhợt, tỏ vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tạ Băng Diễm.
"Mạn Ny, ngươi đã làm gì!" Tạ Băng Diễm dường như không muốn buông tha Hứa Mạn Ny, bà ta gào thét bắt đầu trở nên điên cuồng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Y tá thấy Tạ Băng Diễm kích động như thế, vội vàng hỏi.
Vừa nãy cơ thể của Tạ Băng Diễm vẫn còn rất yếu nên phải truyền nước, bà ta vùng vẫy một hồi, kim tiêm cũng rơi ra.
Y tá nhìn thôi đã thấy đau rồi!
"Mẹ, rốt cuộc mẹ bị sao vậy? Con, con là Mạn Ny nè! Mẹ đang làm cái quái gì thế?" Hứa Mạn Ny có chút đau lòng, nước mắt giàn giụa nói.
"Ta biết là ngươi, Mạn Ny, từ đầu ta đã biết là ngươi!" Tạ Băng Diễm phát điên nhìn chằm chằm Hứa Mạn Ny, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta: "Là ngươi muốn vứt bỏ nó, là ngươi vu khống nói tay chân nó không sạch sẽ, đều là do ngươi nói!"
"Hu hu, mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Tại sao mẹ lại bóp cổ con?" Hứa Mạn Ny uất ức đến mức bật khóc, không dám đến gần Tạ Băng Diễm.
"Ngươi còn muốn đầu độc nó! Còn muốn... còn muốn..."
Tạ Băng Diễm còn muốn nói nữa nhưng đột nhiên lại bị ngất đi, hình như là do quá mệt: "Ta không có đầu độc, ta, ta không có... nó là... con của tai"
Hứa Mạn Ny sợ đến phát khóc, không biết chuyện gì đã xảy ra?
Sau khi thấy Tạ Băng Diễm ngất đi, cô ta vội vàng đi tới, xem xét cẩn thận, nhờ y tá chăm sóc cho Tạ Băng Diễm, sau đó cô ta gọi lại cho Hứa Sơ Ảnh.
"Em năm! Rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Hic, vừa rồi, vừa rồi mẹ muốn bóp chết ta!" Hứa Mạn Ny có chút sợ hãi, nghiến răng hỏi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hứa Sơ Ảnh nghe vậy cũng có hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta nói: "Việc mẹ đầu độc Hứa Mặc đã bại lộ! Bố đã biết chuyện và đã gây ầm ï với mẹ!"
"Đầu độc? Đầu độc gì?" Hứa Mạn Ny nghe được lời này thì sửng sốt.
"Chuyện xảy ra năm sáu năm trước, Hứa Mặc bị đầu độc bằng palladium, muốn giết chết nó! Một khi kim loại này xâm nhập vào cơ thể, nó có thể đốt cháy não, đốt cháy phổi, biến nó thành một cái xác sống hoặc làm người thực vật chỉ có thể thở bằng máy! Sống không bằng chết!" Hứa Sơ Ảnh nói.
"Vậy mẹ... mẹ thế nào?" Hứa Mạn Ny kinh ngạc.
"Bà ấy vừa bóp cổ ngươi hả? Tại sao chứ?" Hứa Sơ Ảnh hỏi, hiển nhiên tâm trạng không tốt.
"Ta, ta không biết! Đó là chuyện khi nào? Trước đây khi Hứa Mặc vẫn còn ở nhà mình sao?"
"Đúng vậy!" Hứa Sơ Ảnh đáp.
Tay Hứa Mạn Ny run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Cô ta không biết có chuyện như vậy.
Vừa rồi Tạ Băng Diễm nói bà ta không có làm, vậy Tạ Băng Diễm tưởng là cô ta làm sao?
Hứa Mạn Ny không biết, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác hoảng sợ nặng nề.
"Cúp máy đây!"
Hứa Sơ Ảnh không muốn tiếp tục cuộc gọi, cảm thấy chán nản rồi lại cúp điện thoại. ...
Hứa Mạn Ny không biết phải làm sao, cô ta chỉ có thể nhìn Tạ Băng Diễm, tránh xa bà ta một chút, giờ cứ chăm sóc cho bà ta trước đã.
Nhưng lần này, thời gian Tạ Băng Diễm ngất đi không lâu, bà ta chỉ ngủ một lát rồi mơ màng mở mắt ra.
Hứa Mạn Ny cũng cảm thấy mệt mỏi, đang nằm ngủ cách đó không xa.
Khi Tạ Băng Diễm nhìn thấy Hứa Mạn Ny cách đó không xa, mặt bà ta ngơ ngác tìm kiếm xung quanh thì tìm được một ống truyền, bà ta cầm lên rồi chậm rãi đi về phía Hứa Mạn Ny.
"Mẹ, mẹ định làm gì?" Hứa Mạn Ny nghe tiếng động thì ngẩng đầu dậy.
Cô ta không khỏi kinh ngạc khi thấy Tạ Băng Diễm đang cầm ống truyền.
"Bóp chết ngươi!" Tạ Băng Diễm gầm lên giận dữ, quấn ống truyền quanh cổ Hứa Mạn Ny.
Hứa Mạn Ny thất kinh hồn vía, vội vàng vùng ra, khóc lớn: "Mẹ, mẹ điên à? Mẹ muốn làm cái quái gì vậy? Chuyện đó không phải do con làm, không phải conl"