Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Hắn... Hắn Là Người Nhà Chúng Ta. (1)

Chương 479: Hắn... hắn là người nhà chúng ta. (1) Chương 479: Hắn... hắn là người nhà chúng ta. (1)Chương 479: Hắn... hắn là người nhà chúng ta. (1)

'Alo, Trần An Hùng, anh Trần à? Ta là Hứa Mạn Ny, ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút!" Nghĩ rồi cô ta gọi điện thoại cho Trân An Hùng.

Trân An Hùng rất nổi tiếng trong giới giải trí, dù ngoài sáng hay trong tối anh ta cũng đều có người. Công ty phát sóng trực tiếp mà anh ta làm việc từng hợp tác với người đại diện công ty Hứa Mạn Ny mấy lần. Trước kia khi cô ta mới vào giới giải trí, Trân An Hùng cũng đã giúp đỡ cô ta khá nhiều.

Hơn nữa Trần An Hùng còn là hàng xóm trước kia của nhà bọn họ nên Hứa Mạn Ny đã sớm quen biết Trân An Hùng, hơn nữa mối quan hệ với anh ta cũng khá tốt.

Bây giờ muốn xử lý Hứa Mặc liên hệ với Trân An Hùng là thích hợp nhất!...

Tạ Băng Diễm không quan tâm tới Hứa Mạn Ny. Sau một khoảng thời gian, bà ấy cảm thấy thể lực đã khôi phục nên lập tức chạy về biệt thự Hải Thị.

Bà ấy mau chóng lên lầu tìm nhưng tiếc là không tìm được đồ vật mà mình muốn.

Hình như Hứa Uyển Đình cũng không đem văn kiện về nhà.

Không biết vì sao, Tạ Băng Diễm bỗng muốn xem thử tập tư liệu này. Bà ấy đã từng nhìn thấy chữ trên đó một lần nhưng lại quên mất trên đó viết gì.

Bà ta bỗng cảm thấy tập tài liệu kia rất quan trọng đối với bà ấy.

Tìm không thấy tài liệu trong phòng Hứa Uyển Đình, Tạ Băng Diễm ngẫm nghĩ, do dự một lúc rồi đi lên căn phòng nhỏ trên tầng hai.

Phòng này... đã lâu lắm rồi bà ấy không đi vào, đã bảy năm, tám năm hay cũng có thể là lâu hơn.

Dù là lúc Hứa Mặc ở đây hay là khi hắn đã rời đi bà ấy đều không vào.

Nhưng hôm nay, bà ấy muốn vào xem thử.

Căn phòng rất nhỏ, vì đã lâu không có ai vào nên trên bàn và giường đều phủ kín bởi bụi bẩn, thậm chí còn xuất hiện một ít mạng nhện.

Tạ Băng Diễm bước đi khá nhẹ nhàng như thể sợ sẽ làm phiền cái gì đó. Bà ấy mau chóng tìm kiếm bên trong nhưng rất nhanh đã phát hiện ra đồ vật trong phòng này đã không còn nữa.

Cũng không biết là bị Hứa Uyển Đình cầm đi hay bị Hứa Tuyết Tuệ cầm đi, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn không thể tìm thấy chút dấu vết chứng minh từng có người sống ở đây cả.

Có lẽ hắn vốn không thuộc về thế giới này, hắn trở về đây chỉ là để ở tạm.

Trên thực tế, sau khi hắn rời khỏi hình như chưa từng trở lại.

Hình như hắn đã rời khỏi cái địa ngục này không chút do dự!

Là ai đã hạ độc?

Thật sự trúng độc sao?

Tạ Băng Diễm bỗng cảm thấy khuôn mặt mình ươn ướt!

Tại biệt thự nhà họ Hứa ở thủ đô.

Ngoài cửa truyền tới tiếng thì thâm khe khẽ: "Cái gì? Chuyện này là do anh Hứa Mặc làm? Chị năm đã điều tra ở đâu vậy?" "Không thể nào! Tuyệt đối không thể là anh Hứa Mặc! Nhất định là cảnh sát điều tra sai rồi!"

"Anh Hứa Mặc sẽ không làm ra chuyện không bằng heo chó như vậy. Chị năm, chị điều tra lại lân nữa đi! Ta tuyệt đối không tin anh Hứa Mặc sẽ..."

Hứa Sơ Ảnh chỉ vừa nghe qua một lần, Hứa Tuyết Tuệ không biết rõ ràng tình huống nên không nhiều lời với cô ấy.

Có lẽ sợ Hứa Sơ Ảnh điều tra sẽ tra ra tin tức gì đó nên Hứa Tuấn Triết mới bàn chuyện cô ấy.

Hứa Tuấn Triết cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, sợ chị ta sẽ làm tổn thương bản thân nên dặn dò Hứa Sơ Ảnh phải để ý chị ta. Hứa Tuyết Tuệ cảm thấy cực kì buồn cười.

Nhưng chị ta vẫn bình tĩnh xem xem mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.

Trong lòng chị ta cảm thấy mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây, sau này chắc chắn sẽ còn xảy ra chuyện.

Quả nhiên, sau một ngày, Trần An Hùng lại xuất hiện. Anh ta cầm theo một đống quà lớn tới thăm chị 1a.

Dĩ nhiên Hứa Tuyết Tuệ không muốn gặp anh ta. Chị ta đóng cửa không chịu ra ngoài nên Hứa Tuấn Triết bị bắt đi tiếp đón.

Vì không biết Trân An Hùng rốt cuộc muốn gì nên Hứa Tuyết Tuệ quyết định tiếp tục quan sát. Sau khi Trân An Hùng rời khỏi, Hứa Tuấn Triết mới đẩy cửa đi vào.

"Chị, anh ta đi rồi!"

"Trần An Hùng rất đau khổ, hối hận, vừa rồi anh ta còn liều mạng nói xin lỗi ngươi! Anh ta nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!"

"Nếu ngươi không thích anh ta, không sao cả. Trân An Hùng nói anh ta nguyện ý chờ!"

Sắc mặt Hứa Tuyết Tuệ tái nhợt, khuôn mặt cô ngây ra, nhìn cậu ta một cái.

Hứa Tuấn Triết thở dài: "Trân An Hùng này đúng là đáng chết! Anh ta dám làm ra chuyện không bằng heo chó với chị hai, ta hận không thể giết chết anh ta! Nếu sau này anh ta còn dám tới đây ta nhất định sẽ mắng chết anh ta! Nhưng chị hai, chị ăn chút gì đi! Đừng để bụng đói!"

Hứa Tuyết Tuệ vẫn im lặng không nói gì. Qua ngày hôm sau, Hứa Tuấn Triết lại đi vào.
Bình Luận (0)
Comment