Chương 511: Sao có thể không hận đây? (1)
Chương 511: Sao có thể không hận đây? (1)Chương 511: Sao có thể không hận đây? (1)
"Hứa Mạn Ny, ngươi có thể bình tĩnh một chút không?" Hứa Tuyết Tuệ tức giận.
"Sao ta lại bình tĩnh nổi chứ? Chị hai muốn tẩy trắng cho Hứa Mặc, không có cửa đâu! Ta biết hắn muốn làm gì, hắn chỉ muốn chúng ta không được chết tử tế đó!" Hứa Mạn Ny phản bác Hứa Tuyết Tuệ: "Bây giờ, chỉ cần bắt Hứa Mặc vào tù, hoặc giết chết hắn thì mọi chuyện mới có thể kết thúc!"
"Ngươi... Hứa Tuyết Tuệ vô cùng tức giận, đang định nói.
Nhưng đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một cái tát, tát mạnh vào mặt Hứa Mạn Ny.
"Chát!"
Hứa Tuyết Tuệ sửng sốt, là chị cả Hứa Uyển Đình.
"Lão tam! Ta đã nhịn ngươi đủ rồi! Có phải ngươi sai người tông xe vào hắn không?" Hứa Uyển Đình trừng mắt nhìn Hứa Mạn Ny, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
"Chị, chị cả... Hứa Mạn Ny có chút không dám tin Hứa Uyển Đình lại tát mình, ngẩn ra một lúc, sau đó kiên quyết nói: "Đúng, là ta làm! Nhưng rất tiếc...
Lời cô ta còn chưa dứt thì Hứa Uyển Đình đã lao về phía cô ta, dường như cầm lấy chiếc giày bên cạnh rồi đập vào đầu Hứa Mạn Ny.
'Áá...
Hứa Mạn Ny bị đập đến nỗi chạy loạn khắp nơi, không nhịn được kêu thảm mấy tiếng.
"Ngươi có đánh chết ta, ta cũng nói như vậy thôi! Ngươi có đánh chết ta, ta cũng nghĩ như vậy!"
"Chị cả, chị hai, các ngươi đều trúng kế ly gián của Hứa Mặc rồi! Hắn muốn ly gián chúng ta! Tuấn Triết không thể làm hại mẹ được! Ta tuyệt đối không tin!"
"Hứa Mặc đã mất hết lương tâm rồi, ta tuyệt đối sẽ không để hắn được sống thoải mái, các ngươi chờ đấy...
"ÁI"
Hứa Uyển Đình nghe câu này của cô ta thì hoàn toàn không nhịn được nữa, dùng đế giày còn chưa đủ, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có chổi và đống rác, cầm lên quất về phía Hứa Mạn Ny.
Hứa Mạn Ny nào dám đánh trả? Bị quất mấy cái nên vội vàng chạy loạn khắp nơi, kêu thảm liên tục, cuối cùng đâm vào hai người già.
Hứa Mạn Ny quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc: "Ông ngoại, bà ngoại...
Hứa Uyển Đình vội vàng dừng lại!
"Chát!"
Bỗng nhiên, lại một cái tát nữa xuất hiện, tát mạnh vào mặt Hứa Mạn Ny.
Hứa Mạn Ny đau đớn dữ dội, vội vàng nhìn lại, là Tạ Chấn.
"Hứa Mạn Ny, ngươi đã làm chuyện tốt gì? Ngươi muốn giết người sao?" Tạ Chấn trừng mắt nhìn cô ta, đầy vẻ tức giận, giống như Kim Cương* nổi giận vậy.
*Kim Cương nộ mục nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phân nộ để hàng phục kẻ ác Hứa Mạn Ny lập tức ngây người, lập tức che miệng không nói nên lời, nước mắt nhanh chóng trào ra khỏi hốc mắt.
Từ trước đến nay cô ta vẫn luôn sợ Tạ Chấn.
Hồi nhỏ, Tạ Chấn thường mặc quân phục, trông rất uy nghiêm khiến cô ta kính nhi viễn chi. Lớn lên, Tạ Chấn lại giữ chức vụ rất cao, nắm trong tay quyền lực càng khiến cô ta sợ hơn.
Bây giờ Tạ Chấn nổi giận, cô ta lập tức không dám nói gì.
"Hừ!”
Hai cụ già cũng nhìn Hứa Mạn Ny, rất không hài lòng.
Cụ già tên là Tạ Đại Đình, năm nay đã ngoài bảy mươi, tóc bạc phơ, gần như không đi lại được, chỉ có người dìu mới đi được.
Bây giờ Tạ Chấn đang dìu một người.
Còn bà ngoại tên là Triệu Xuân Mai, cũng tóc bạc phơ, bình thường họ đều ở trong viện nhà họ Tạ dưỡng lão, rất ít khi ra ngoài, tay chân không tiện, có lẽ là nghe nói Tạ Băng Diễm nhập viện nên bọn họ mới cố tình đến đây một chuyến.
"Hứa Đức Minh đâu?" Tạ Chấn hỏi.
Hứa Uyển Đình vừa khóc vừa trả lời: 'Bố vừa mới đến một lát, ở đây trông mấy tiếng, sau đó Phượng Tường Bảo Thạch có việc, tạm thời bố đi rồi. Một lát nữa sẽ quay lại!"
"Tình hình bây giờ thế nào?" Tạ Chấn cau mày hỏi.
"Vẫn chưa ổn định! May mà có dây leo xanh che chắn, nếu không sẽ rất nghiêm trọng!" Hứa Uyển Đình ngồi xuống bên cạnh.
Hứa Tuyết Tuệ vội vàng lấy mấy cái ghế, đưa cho ông ngoại Tạ Đại Đình và bà ngoại Triệu Xuân Mai để bọn họ ngồi xuống trước.
"Thế Hứa Mặc đâu?" Tạ Chấn hỏi.
"Hắn không đến! Hắn vẫn còn hận!" Hứa Uyển Đình lên tiếng.
"Tại, tại sao không đưa nó về nhà?" Ông ngoại Tạ Đại Đình cầm gậy chống, sau khi nghe xong chuyện này thì dùng sức gõ gậy, run rẩy. Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ nhìn thấy vậy thì lập tức không dám nói gì.
Ông cụ là quân nhân xuất thân, trước kia rất có sát khí, ông ấy không tức giận thì không sao, nếu tức giận thì không ai dám nói gì.
"Uyển Đình, ngươi kể xem rốt cuộc là chuyện gì? Từ đầu đến cuối, kể hết cho ta nghe!" Bà ngoại Triệu Xuân Mai cũng đang tức giận.
Hứa Uyển Đình nhìn một cái, do dự một chút rồi gật đầu, sau đó kể từ chuyện Hứa Mặc bị bỏ rơi.
"Mẹ đã sail Mẹ sai lâm nghiêm trọng rồi! Hứa Mặc không phải là khúc gỗ, cũng không phải là công cụ để mẹ dùng để làm tổn thương cha! Khi nó hiểu ra tất cả những điều này, nó đã mang theo hận ý rời đi!"
"Đứa trẻ đó... Chịu ấm ức rồi sao?" Triệu Xuân Mai nghe xong, hốc mắt dường như hơi đỏ.