Chương 513: Đều là những màu sắc đẹp nhất trên đời!
Chương 513: Đều là những màu sắc đẹp nhất trên đời!Chương 513: Đều là những màu sắc đẹp nhất trên đời!
Nghe xong mọi chuyện, hai cụ già chỉ thấy thương tâm và tủi thân.
Thương cho Hứa Mặc!
Sự bất công trong này thật sự là rất rất nhiều.
Đứa trẻ ngoan, thông minh, chăm chỉ lại tự lập, còn có chí hướng như vậy, biết bao nhiêu người cầu cả đời cũng không cầu được một đứa con như vậy, vậy mà Tạ Băng Diễm lại làm điều ác.
Trước kia sức khoẻ hai người họ không tốt, chân tay không tiện nên không thể đến nhà họ Hứa thăm, cho nên bao nhiêu năm nay cũng không gặp mặt.
Nghe nói Hứa Mặc chỉ ở nhà họ Hứa bốn năm.
Nếu như hai người họ đến sớm một chút thì cũng không đến nỗi nhà họ Hứa lại náo loạn đến mức độ này, bất kể làm chuyện gì, chỉ cần có một người chống lưng cũng tốt, không đến nỗi tất cả mọi người đều ra tay độc ác với hắn.
Ông Tạ và bà Triệu nghe Hứa Uyển Đình kể từng chuyện một, lại bắt đầu kể chuyện Hứa Mặc thi trạng nguyên, khởi nghiệp, kiếm được thùng vàng đầu tiên.
Ông Tạ nghe xong thì không khỏi nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi: "Tốt tốt tốt! Chí hướng này, khí phách này, thật sự rất tốt! Tạ Chấn, năm đó nếu như ngươi có khí phách và tâm nhìn như vậy, ta chết cũng nhắm mắt xuôi tay rồi! Ngươi không bằng nó, Tạ Vân cũng không bằng nó, nó chỉ là sinh không đúng thời thôi!"
"Nó có tâm nhìn và khí phách như vậy, đi theo con đường làm quan, các ngươi đều không phải là đối thủ của nó! Đứa trẻ này đúng là quá ưu tú rồi. Tạ Băng Diễm tạo nghiệp nặng rồi!" Bà Triệu không khỏi càng thêm đau lòng cho ngoại tôn, nước mắt lưng tròng, hận không thể mắng toáng lên với Hứa Đức Minh bên kia.
"Mẹ cũng tuyệt vọng cho nên mới nhảy xuống...' Hứa Uyển Đình vừa khóc vừa nói.
Nói đến chuyện này, hai cụ già không khỏi thở dài.
"Làm ra chuyện như vậy, cho dù có nhảy xuống, e rằng cũng khó mà chuộc tội! Nếu không phải đứa trẻ đó kiên cường, chỉ sợ hôm nay đã vạn kiếp bất phục rồi!" Ông Tạ lên tiếng.
"Tạ Chấn à! Ngươi cũng đúng là không phân biệt phải trái, sao ngươi không hỏi cho rõ ràng một chút chứ?" Bà Triệu trừng mắt nhìn Tạ Chấn, rất là bất mãn.
Tạ Chấn vội vàng nói: "Ta tưởng Tạ Băng Diễm chỉ nói suông, đó chỉ là lời nói tức giận, không ngờ bên trong còn có ẩn tình.. "
"Ngươi đúng là không phân biệt phải trái! May mà đứa trẻ đó không oán hận ngươi, nếu không thì ngươi không chết cũng sẽ bị lột da!" Bà Triệu tức giận nói.
Tạ Chấn lập tức bị nghẹn họng.
Nhớ lại, khoảng thời gian này ông ta quả thực rất tức giận.
Sau khi bị giáng chức, ông ta vẫn chưa quen, luôn nghĩ cách lấy lại.
Vài ngày trước bắt được cơ hội của Hứa Mặc, còn đến văn phòng của nó làm loạn một trận, Hứa Mặc không thèm để ý đến ông ta. Bây giờ nghĩ lại, ông ta không khỏi càng thêm chột dại
"Ngươi xin lỗi nó đi! Xin lỗi cho tử tế vào! Ta thấy đứa trẻ đó là một đứa trẻ tốt! Chỉ là không có ai quan tâm đến nó, không có ai để ý đến nó, cho nên nó mới như vậy thôi! Uyển Đình Tuyết Tuệ, còn nhật ký đúng không?" Bà Triệu lên tiếng.
Hứa Uyển Đình gật đầu: "Trước kia Hứa Mặc đã viết rất nhiều, ta đều đã xem qua! Trước kia, hắn rất sùng bái bọn ta...
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Đứa trẻ đó không phải là người vô tình vô nghĩa, chỉ là bị các ngươi bức ép! Đều là bị các ngươi bức ép nó đến đường cùng rồi! Chỉ có làm như vậy thì các ngươi mới nhớ đến nó, mới nhớ rõ nó!" Bà Triệu nhất thời đã hiểu rõ mọi chuyện, nước mắt già nua chảy dài.
Cả người Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ run lên: "Ngoại, ý ngươi, ngươi...
"Đến bây giờ các ngươi vẫn không hiểu sao? Từ đầu đến cuối, nó đều không hề làm hại các ngươi! Mặc dù những năm qua các ngươi rất hận nó, rất có lỗi với nó nhưng mà nó vẫn không làm hại các ngươi, bao gồm cả chuyện của Tuyết Tuệ, không phải sao?" Bà Triệu nói.
Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ trợn tròn mắt.
"Nó chỉ muốn các ngươi nhớ đến nó mà thôi! Bởi vì chỉ có như vậy, các ngươi mới nhớ đến nó, mới không quên nó! Đứa trẻ tốt như vậy đã phải chịu bao nhiêu ấm ức chứ?" Bà Triệu vừa nói vừa khóc.
"Oa!" Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng khóc, Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ quay đầu nhìn lại thì ra là lão ngũ Hứa Sơ Ảnh đang khóc.
Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ đều ngây người, nhớ lại những chuyện của Hứa Mặc những năm này, quả thực không gây ra tổn thương gì lớn cho bọn họ.
Mặc dù nói là Davina của Hứa Uyển Đình đã không còn, còn bị tuyên án treo, lão tứ cũng vào tù nhưng mà đều là do Hứa Tuấn Triết làm.
Bản thân Hứa Mặc không hề làm hại bọn họ.
"Chỉ là muốn bọn ta nhớ đến hắn ư... Làm, làm sao có thể?" Hứa Uyển Đình không thể tin nổi, nghe tiếng khóc của Hứa Sơ Ảnh, nước mắt chị ta cũng không kìm được mà trào ra, trong nháy mắt đã lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.