Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 554 - Chương 554: Cũng Có Thể Nhìn Thấy Những Ngôi Sao Đẹp Nhất. . . (2)

Chương 554: Cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao đẹp nhất. . . (2) Chương 554: Cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao đẹp nhất. . . (2)Chương 554: Cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao đẹp nhất. . . (2)

"Hứa Đức Minh, ngươi trở về gặp Tạ Băng Diễm chưa?"

“Chuyện này. . . Hứa Đức Minh nghẹn lại.

"Ngươi chưa gặp bà ta nhỉ!" Hứa Mặc cười mỉa: "Bảo sao ngươi vẫn ở đây líu ra líu ríu! Nếu ngươi dám trở về gặp bà ta, nói không chừng ngươi đã không đến mức này!"

Hứa Đức Minh nghe xong, chỉ có thể kiên trì nói: "Ta biết chuyện này không công bằng với Tạ Băng Diễm, chờ qua khoảng thời gian này, ta sẽ giải thích với bà ta! Nhưng Hứa Mặc à, ngươi đừng nghe Tạ Băng Diễm nói năng bậy bạ, Tuấn Triết là em trai ngươi, chẳng liên quan gì đến Tạ Băng Diễm hết!"

"Đúng ha! Chẳng liên quan gì đến Tạ Băng Diễm, vì có phải do Tạ Băng Diễm sinh đâu, cho nên ngươi không dám trở về nói chuyện với bà ta!" Hứa Mặc cười mỉa: "Có điều, ngươi cảm thấy chỗ ta xảy ra chuyện, là do ai làm? Hả?”

Hứa Đức Minh sững sờ.

"Tạ Băng Diễm đang ở bệnh viện đấy! Ai có năng lực động vào xe của Tạ Băng Diễm? Ai có động cơ này nhỉ?" Hứa Mặc nhìn ông ta: "Hứa Đức Minh, ta biết ngươi ngu xuẩn, nhưng không ngờ lại ngu hết thuốc chữa đến mức này! Hôm nay ngươi tới là để cầu xin sự tha thứ của ta sao?"

Hứa Đức Minh trừng to mắt, bỗng nhiên im bặt.

"Ngươi trở về nói với Hứa Tuấn Triết! Ta sẽ lập tức đến Tứ Xuyên! Để xem nó đang trốn chui trốn lủi ở đâu, bảo nó rửa sạch cổ chờ ta!" Hứa Mặc lạnh lùng nói: "Còn ngươi ấy à. .. Vẫn còn hữu dụng!"

"Ngươi nói là. .. Là Tuấn Triết làm? Chuyện này sao có thể? Tại sao Tuấn Triết lại có lá gan này được?” Hứa Đức Minh không thể tin nổi.

Hứa Mặc nghe xong, càng chán ghét ông ta, lạnh lùng trả lời: 'Giết người đên mạng, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Ngươi trở về hỏi Tạ Băng Diễm xem có đúng không? Nói không chừng bây giờ Tạ Băng Diễm cũng muốn giết nó đấy!"

Hứa Đức Minh ngây ngẩn cả người, sắc mặt trắng bệch, trừng to mắt.

Dường như ông ta vẫn không dám tin tưởng, nhưng sau khi nghĩ thông suốt, sắc mặt lập tức giống như gặp phải đại họa.

"Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Tuấn Triết luôn ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không có khả năng giết người!"

"Vụ tai nạn ở chỗ các ngươi không thể nào là Tuấn Triết làm! Ta không tin!"

"Cút đi cho ta! Nhớ kỹ, ba ngày sau, ta sẽ tới Tứ Xuyên!" Hứa Mặc cho người đuổi ông ta ra ngoài!

Chuyện đã trở nên rõ ràng, vậy thì không cân do dự nữal

Trong gia tộc lớn như nhà họ Hứa, rất nhiều người đang mưu cầu sự phát triển, mưu cầu lợi ích, chỉ cần cho bọn họ đủ lợi ích, bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn.

Đây chính là nguyên nhân Hứa Bác Hãn e dè Hứa Mặc.

Cho nên, sau khi có tâng quan hệ này, Hứa Mặc trực tiếp cử người đến Tứ Xuyên, liên hệ với những bậc chú bác trong gia tộc để thực hiện bước kế hoạch đầu tiên!

Đơn giản là đưa tiền, hoặc một ít cổ phần, hiện tại trong tay Hứa Mặc có rất rất nhiều cổ phần, hoàn toàn chẳng cần lo lắng.

Hắn chỉ cần bứt vài cọng tóc cũng đủ giúp cho rất nhiều người tiêu pha cả đời không hết!

Chỉ với vài động thái nho nhỏ như vậy, e rằng Hứa Bác Hãn sẽ không dễ dàng sụp đổ, nhưng giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền!

"Đôi mắt của mẹ giống như những vì sao, hàng mi tựa mặt trăng, tóc dài như thác nước. . . Đều là những thứ đẹp nhất trên đời!"

"Bà ấy chẳng khác gì so với tưởng tượng của taI"

"Ta đã từng nhiều lần nằm mơ thấy bà ấy, tưởng tượng dáng vẻ bà ấy trông ra sao? Có phải cực kỳ xinh đẹp không? Có lúc ta muốn đưa tay ra sờ, nhưng vẫn không thể chạm tới!"

"Trước kia ta còn sờ lên mặt Hoán Khê, Hoán Khê còn chê cười ta mấy ngày, nhưng bây giờ, rốt cuộc ta cũng nhìn thấy dáng vẻ bà ấy, bà ấy chắc chắn là người mẹ đẹp nhất trần đời. .. Được nhìn thấy bà ấy, cho dù có chôn chân ở bóng tối vẫn chứng kiến được ánh sao đẹp nhất. . "

Từng chữ đánh mạnh vào trái tim, mỗi chữ đều rất nặng nề và chói tai.

Tạ Băng Diễm biết trong nhật ký còn viết rất nhiều thứ, nhưng Hứa Uyển Đình khăng khăng không cho bà ta xem, thẳng đến hôm nay mới lấy ra.

Vừa nãy Tạ Chấn đến đây một chuyến, nhắc nhở bà ta chút chuyện, bà ta tìm Hứa Uyển Đình đòi xem nhật ký Hứa Mặc để lại.

Hứa Uyển Đình không tiếp tục giấu giếm nữa mà lấy ra đưa cho bà ta.

Có rất nhiều lịch sử cuộc trò chuyện giữa Hứa Mặc và bạn bè, còn có nhật ký thường ngày, ngay từ khi về nhà, hắn đã vô cùng vui vẻ, vô cùng chờ mong, không hề ý thức được nơi mình đến lại là vực sâu.

Khi tận mắt chứng kiến những thứ này, Tạ Băng Diễm chỉ cảm giác mình nghiệp chướng nặng nề!
Bình Luận (0)
Comment