Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 564 - Chương 564: Tránh Làm Ô Uế Đôi Mắt Của Ta (2)

Chương 564: Tránh làm ô uế đôi mắt của ta (2) Chương 564: Tránh làm ô uế đôi mắt của ta (2)Chương 564: Tránh làm ô uế đôi mắt của ta (2)

Bây giờ Hứa Mặc bỗng nhiên phô trương thanh thế trở về, trực tiếp khiến những quan chức cấp cao ở Tứ Xuyên chấn động, đương nhiên trong lòng Hứa Đức Minh vô cùng sung sướng.

"E rằng tất cả mọi người đều phải chú ý đến chuyện này! Không tệ, tất cả mọi người, bao gồm cả nhà họ Hứal"

Trong lòng Hứa Đức Minh lâng lâng, phần nào u ám tích tụ mấy ngày nay đã bay đi hết.

Nhưng ông ta lại nhanh chóng nghĩ đến Hứa Tuấn Triết, nếu Hứa Tuấn Triết cũng có thể xuất sắc như vậy thì tốt quái

"Ta tuyệt đối sẽ không để Hứa Mặc mắc sai lầm. .. Tuyệt đối sẽ không!"

"Giết người là phạm pháp!"

Trong lòng Hứa Đức Minh hạ quyết tâm, nghĩ rằng đến lúc đó bất kể phát sinh chuyện gì, ông ta nhất định phải ngăn cản Hứa Mặc giết Hứa Tuấn Triết.

Hứa Mặc cùng ba người Cố Hoán Khê hạ cánh ở Tứ Xuyên.

Rất náo nhiệt!

Khắp nơi đều là không khí hoan nghênh, có một người phụ trách tên là Trương Ái Dân tới đón tiếp, bắt tay với hắn, chức vụ của người này khá cao, nằm trong năm người có thể đưa ra hầu hết các quyết định ở Tứ Xuyên.

Ông ấy là người chịu trách nhiệm chính về lập kế hoạch phát triển, cực kỳ coi trọng đầu tư, ở bên cạnh lắng nghe và hỏi thăm về thiện chí đầu tư của Hứa Mặc.

Đương nhiên Hứa Mặc không giấu giếm ông ấy chuyện này, quả thực hắn chuẩn bị một trăm tỷ cho kế hoạch, mặt khác, đúng là nội bộ tập đoàn đang bắt đầu chế tạo ô tô.

Người phụ trách Trương Ái Dân nghe xong thì cực kỳ hưng phấn, nói đã sắp xếp xong xuôi khách sạn cao cấp nhất cho Hứa Mặc, mời hắn vào nói chuyện.

Nhưng Hứa Mặc nhã nhặn từ chối.

Đối với hắn, chuyện quan trọng nhất không phải họp hành bàn bạc với bọn họ, mà chính là chuyện xử lý Hứa Tuấn Triết.

Trương Ái Dân nghe xong, đương nhiên cũng không ngăn cản, cùng hắn trao đổi thời gian gặp mặt rồi để hắn rời đi.

Còn gặp được một người khác!

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phải gọi anh ta là Hứa An Khang, học vị tiến sĩ, từng du học nhiều năm ở nước ngoài, thủ đoạn độc ác, có chút lợi hại.

Anh ta dẫn theo mấy người tới, giơ hoa tươi và biểu ngữ, nhiệt liệt hoan nghênh, nói muốn mời Hứa Mặc đến nhà họ Hứa trước.

"Ta thật sự không ngờ chú Hứa Đức Minh lại bồi dưỡng ra một nhân vật như em họ đây, đúng là đáng mừng, các chú bác trong nhà đều đang chờ, bọn họ muốn mời em họ Hứa Mặc đến nhà đấy!" Hứa An Khang nửa âm nửa dương mở miệng, cười đùa tí tửng, trong mắt mang theo tia xảo trá.

Hứa Mặc biết anh ta là hạng người gì, đương nhiên sẽ không cho anh ta mặt mũi: "Anh họ Hứa An Khang ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hình như vẫn chẳng tạo dựng được danh tiếng gì thì phải! Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn là kẻ vô dụng sao?"

Hứa An Khang sững sờ: "Ngươi...

"Ta sẽ đến nhà họ Hứa, nhưng không phải bây giờ! Lúc này ta có chuyện cần phải xử lý!" Hứa Mặc lạnh lùng nhìn anh ta: "Có điều, nếu nhà họ Hứa đã phái người tới đón ta, bảo bọn họ phái người nào có năng lực tới, không cần phải phái một tên chẳng khác gì rác rưởi tới đón, tránh làm ô uế đôi mắt của ta, hỏng hết cả tâm trạng!"

Rõ ràng Hứa An Khang không ngờ Hứa Mặc sẽ mắng mình trong trường hợp này!

Dường như anh ta còn chưa từng chạm mặt Hứa Mặc bao giờ, nào sẽ đoán trước được?

Bây giờ nghe xong, suýt thì giận tím người.

"Ta nói vậy, anh họ Hứa An Khang sẽ không tức giận chứ?" Hứa Mặc thấy anh ta sắp bùng nổ, tiếp tục mở miệng.

"Ta. . " Hứa An Khang lập tức cắn răng, cảm thấy nhục nhã, nếu là lúc khác, chỉ sợ anh ta đã nổi khùng lên rồi.

Nhưng bây giờ khắp nơi đều có người, còn có lãnh đạo tỉnh bộ, anh ta chỉ đành nén giận vào trong.

Hứa An Khang lạnh lùng nói: "Đương nhiên ta sẽ không tức giận rôi! Nhưng em họ Hứa Mặc cảm thấy, rốt cuộc ai ở nhà họ Hứa mới có tư cách tới đón ngươi?"

"Vậy phải xem các ngươi rồi! Ta cảm thấy bất kỳ ai đều phù hợp hơn một kẻ vô dụng!" Hứa Mặc bình tĩnh mở miệng: "Ra nước ngoài du học nhiều năm như vậy, chẳng làm nên trò trống gì, thói tốt không lo học, thói xấu thì biết cả rổ, vô tích sự đến mức ấy thì không có tư cách tôn tại trên cõi đời này!"

"....' Trong lòng Hứa An Khang giận dữ, bỗng nhiên siết chặt tay.

"Anh họ Hứa An Khang, ngươi tức giận sao? Không thể nào? Làm gì đến mức ấy?" Hứa Mặc nhìn anh †a, vẻ mặt khiêu khích!

"..." Hứa An Khang nghiến răng nghiến lợi, có điều anh ta vẫn nhịn xuống, trong mắt toát ra vẻ ngoan độc nồng đậm: "Không, đương nhiên là không rồi! Em họ Hứa Mặc, mời. . "

Hứa Mặc thấy anh ta có thể nhịn xuống, trong lòng cười mỉa.

Người này biết nhẫn nhịn ẩn nấp, không khác gì Hứa Tuấn Triết, Hứa Mặc còn tưởng anh ta sẽ không nhịn được, nổi giận đùng đùng, thế thì quá đơn giản rồi.

Chỉ cần anh ta dám nổi giận, Hứa Mặc sẽ lột da anh ta ngay tại đây, danh chính ngôn thuận, mấy lãnh đạo ở Tứ Xuyên cũng sẽ đứng về phía hắn.

Hiển nhiên Hứa An Khang không phải kẻ ngu, biết hoàn cảnh không thích hợp, cứ thế nhịn xuống dưới!

Hứa Mặc mặc kệ anh ta, xoay người rời đi!
Bình Luận (0)
Comment