Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 568 - Chương 568: Ta Chính Là Muốn Nó Giết Ngươi! (1)

Chương 568: Ta chính là muốn nó giết ngươi! (1) Chương 568: Ta chính là muốn nó giết ngươi! (1)

“Uyển Đình, Tuyết Tuệ, ta biết nó có lỗi với các ngươi! Chắc là nó bị ma xui quỷ khiến nên mới mắc sai lầm thôi mà! Nhưng dù gì nó cũng là em trai của các ngươi, là người nhà của chúng ta! Chúng ta là người thân, phải chung sống hòa thuận, tuyệt đối không thể cốt nhục tương tàn! Ta quỳ xuống cầu xin các ngươi, ta dập đầu với các ngươi. . .”

Rõ rằng mấy người Tạ Chấn và Hứa Uyển Đình không ngờ Hứa Đức Minh sẽ làm đến mức độ này, dường như ông ta vì Hứa Tuấn Triết mà không từ thủ đoạn, không cần tôn nghiêm.

Đám Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ thấy vậy, vội vàng che miệng lại, hơi né tránh.

Hứa Đức Minh lại quay đầu về phía Tạ Băng Diễm: “Tạ Băng Diễm! Ta biết ta có lỗi với ngươi! Những năm nay đều là lỗi của ta! Là ta có lỗi với ngươi! Nhưng Tuấn Triết không phạm phải nhiều sai lầm! Nó vẫn còn cơ hội sửa đổi mà! Ta cầu xin ngươi bỏ qua cho hắn! Ta dập đầu xin ngươi. . .”

Tạ Băng Diễm nhìn ông ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, dường như cái trán sắp vỡ đến chảy máu, không khỏi dao động.

Năm đó, Hứa Đức Minh cũng quỳ trước mặt bà ta như vậy, nhưng khác ở chỗ, năm đó là cầu xin bà ta gả cho mình, còn hôm nay, vì con mình mà ông ta lại quỳ trước mặt Tạ Băng Diễm một lần nữa. . .

Tạ Băng Diễm không mở miệng nói chuyện, bà ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Mặc, chỉ thấy Hứa Mặc vẫn bình thản như không.

Hứa Mặc quan sát dáng vẻ nài nỉ van xin của Hứa Đức Minh, trên mặt không thể hiện bất kỳ gợn sóng gì!

“Hứa Mặc, Hứa Mặc, ta quỳ xuống cầu xin. . .”

“Cầu xin ta?” Hứa Mặc bỗng nhiên mở miệng.

“Đúng đúng đúng, ta cầu xin ngươi, ta quỳ xuống cầu xin ngươi thả. . .”

“Ha ha. . .”

Hứa Mặc cười phá lên, hơi tiến lên một bước, bảo Cố Hoán Khê cất bút ghi âm đi: “Hài vãi! Con mẹ nó, đúng là hài chết đi được! Hứa Đức Minh, ngươi cầu xin ta? Ngươi quỳ xuống cầu xin ta?”

Nói xong lời cuối cùng, hắn đã nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Đức Minh nghe xong, không khỏi ảo giác.

“Hứa Đức Minh! Ngươi cũng có ngày này nhỉ! Ta vẫn luôn mong chờ ngày hôm nay đấy!” Ánh mắt Hứa Mặc giống như phun lửa: “Ngươi cầu xin ta! Ngươi tiếp tục cầu xin ta đi! Lần lượt cầu xin từng người một! Cầu xin Tạ Băng Diễm, nào nào nào, dập đầu thêm mấy cái nữa đi, cầu xin bọn họ buông tha cho con trai cưng của ngươi!”

“Ngươi tiếp tục cầu xin ta coi! Quỳ xuống cầu xin ta ấy! Ta thật sự muốn banh mắt ra nhìn, ngươi vì bảo vệ nó mà có thể cầu xin bao nhiêu người? Có thể dập đầu bao nhiêu cái!”

Hứa Đức Minh nghe xong, không khỏi kinh hãi.

“Đúng là không có chuyện gì hài bằng chuyện này! Ha ha ha! Hài chết mất thôi!” Hứa Mặc bỗng nhiên ôm bụng cười, vẻ mặt tràn đầy điên cuồng và trào phúng.

Tạ Chấn nghe xong nói: “Hứa Mặc. . .”

“Câm miệng!” Hứa Mặc chợt ngừng cười, quát vào mặt Tạ Chấn: “Ông hai Tạ, nếu không có ngươi, chuyện đã trở nên dễ xử lý hơn rất nhiều! Ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên nhúng tay vào chuyện của Tạ Băng Diễm! Còn Hứa Đức Minh. . .”

Hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Đức Minh đang quỳ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi.

“Hứa Đức Minh, ngươi tưởng rằng Hứa Tuấn Triết là con trai ruột của mình thật đấy à?”

“Ngươi sẽ không cho rằng Hứa Tuấn Triết mang dòng máu nhà họ Hứa thật đấy chứ?”

“Ả người mẫu tên Hoàng Thu Linh kia. . . Ngươi biết bà ta hận ngươi cỡ nào không? Ngươi biết bà ta góp không ít sức trong chuyện này không?”

“Ha ha ha ha, ngươi tiếp tục quỳ xuống cầu xin ta đi! Dập đầu coi nào! Hứa Đức Minh, ngươi tiếp tục dập đầu đi!”

“Ta đang nhìn đây!”

Vẻ mặt Hứa Mặc càng thêm điên cuồng!

“Thoải mái! Con mẹ nó, thật quá thoải mái!”

"Cái gì?”

Mọi người nghe xong, nhất thời kinh hãi.

“Ngay từ đầu ta đã biết ngươi là loại mạt hạng gì! Hứa Đức Minh! Ta biết từ lâu rồi! Nào! Ta đang ngồi ở đây này! Ngươi quỳ xuống đất van nài tiếp đi! Nào nào nào, tiếp tục cầu xin đi!”

“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay Hứa Tuấn Triết phải chết, thần tiên cũng không cứu được nó đâu!”

Mọi người thấy Hứa Mặc như thế thì giật mình.

Tạ Chấn vội vàng hỏi: “Hứa Mặc, ngươi vừa mới nói gì? Tuấn Triết không phải. . .”

“Hứa Đức Minh, ta hối hận vì mười tám năm trước chưa hiểu rõ lòng dạ ngươi, may mà năm mười tám tuổi mắt ta đã hết mù! Ta nằm trong bệnh viện, xung quanh chẳng có lấy một bóng người, lúc ấy ta mới hiểu ra các ngươi là thứ đồ chơi chó chết gì!”

“Ngươi bảo ta tha thứ cho nó? Ngươi cũng xứng à?”

Hứa Mặc tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Hứa Đức Minh, trong mắt tràn đầy thù hận: “Không chỉ mỗi Hứa Tuấn Triết, nếu ngươi có thể chết thì chết luôn đi cho rồi! Cho dù hôm nay ngươi dập vỡ đầu hay rơi cả đầu xuống, cũng đừng hòng bảo vệ nó!”

Cố Hoán Khê nghe xong, mở miệng nói: “Hứa Đức Minh, thật ra ngươi đã đoán được điều gì trong cây bút ghi âm này rồi đúng không? Ngươi đã đoán được chúng ta mang ra bằng chứng gì! Nhưng. . .”

Bình Luận (0)
Comment